“Hê, còn lâu mới nói cho đằng đấy biết.” Phương Mãn nói rồi liền đi tắm. Tắm xong về bèn chui tọt vào chăn, như một hiền giả vô dục vô cầu, điềm tĩnh nói: “Cấm được điều tra, không anh phạt đấy.”
Khổng Khuyết thum thủm đấm ván giường, mỉm cười bảo: “Phương Mãn, ghép giường lại.”
Phương Mãn: “Tắm trước đi đã.”
“Không.”
“Nhanh lên, tắm xong lên anh ôm ngủ. Người em toàn mùi ấy ấy của anh thôi, chả dối gì em, anh có hơi chê.”
Khổng Khuyết: “…”
Khổng Khuyết cân nhắc chốc lát, sau rốt vẫn không cưỡng lại được cám dỗ vùi mặt vào ngực Phương Mãn ngủ, bèn ngoan ngoãn đi tắm. Lúc tắm xong đi ra đã thấy hai giường nhỏ ghép thành một, Phương Mãn đang nằm một bên, tứ chi dang rộng, hơi thở đều đều, hình như đã ngủ.
Ánh đèn ngủ hắt sáng nửa khuôn mặt của Phương Mãn, khiến hàng mi dày tạo thành bóng mờ dưới bọng mắt. Gã nằm nơi ấy tựa món đồ thủ công mỹ nghệ được điêu khắc tỉ mẩn. Khổng Khuyết ngẩn ngơ đứng ngắm, không leo lên ngủ với Phương Mãn mà ra sô pha ngồi.
Không lâu sau, màn hình di động sáng lên: Ngài Khổng, hồ sơ của Phương Duyên đã gửi vào mail của ngài.
Khổng Khuyết nhìn chằm chằm ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động, không nhúc nhích, vài giây sau, màn hình di động tắt ngấm, giống một cái động đen ngòm hình chữ nhật, hấp thụ ánh sáng chung quanh.
Khổng Khuyết nghĩ, không thể vô lý như vậy được, Phương Duyên chỉ hy sinh vì nhiệm vụ bình thường thôi, chứ không có lý nào Y Sinh sẽ giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843144/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.