Phương Mãn loẹt quẹt dép lào chạy về biệt thự, Khổng Khuyết đuổi sát phía sau, rồi bỗng nhảy lên, đáp vững vàng lên lưng Phương Mãn. Hai người đàn ông cao to va vào nhau kêu đến bịch một tiếng.
“Vãi lờ…” Phương Mãn cảm thấy mình lún phải ba tấc mất, với được đầu gối Khổng Khuyết rồi xốc người lên, chở Khổng Khuyết trên lưng chậm rãi bước đi.
Khổng Khuyết vẩy hai chân về trước rồi quặp lấy eo Phương Mãn, ngả người ra sau như chèo thuyền: “Nhanh lên.”
Phương Mãn: “… Sếp tự xuống đi được chứ?”
Khổng Khuyết giơ chân lên cho Phương Mãn xem: “Không có giày.”
Phương Mãn: “Ok ok, hay tôi nhượng lại giày cho sếp cõng nhé?”
Khổng Khuyết lại giơ chân lên lắc trái phải, như kiểu lắc đầu: “Em không thích giày của anh.”
Phương Mãn: “Vì?”
Khổng Khuyết: “Xấu.”
Phương Mãn bật cười, “Yo, thẩm mỹ về rồi à?”
Khổng Khuyết không nói gì nữa, chỉ cúi xuống cọ cằm vào vai Phương Mãn.
Phương Mãn hít mạnh một hơi: “Tì sang vai phải, chỗ ban sáng sếp cắn vẫn còn đau đấy.”
Khổng Khuyết vén áo Phương Mãn lên kiểm tra, thấy dấu răng ngay ngắn trên vai đã sưng tím. Khổng Khuyết không hiểu tại sao, trong trí nhớ của hắn, vết thương hạng này cùng lắm một tiếng là lành rồi.
Khổng Khuyết dần biến mùi khắm, cười nói: “Sao vẫn chưa lành?”
Phương Mãn định bảo là “Cậu tưởng ai cũng giống mình à,” nhưng đã kịp thời nuốt lại. Gã không muốn nhắc Khổng Khuyết rằng hắn khác với người thường, thà rằng hắn cứ ngố tàu, ăn vài viên kẹo là thơm phức như bây giờ còn hơn.
Phương Mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843124/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.