Phương Mãn kéo tay Khổng Khuyết: “Đi về.”
Khổng Khuyết bị Phương Mãn kéo đi vài bước. Nhưng như thể bị bức tượng Ánh Trăng Sáng hút hồn, Khổng Khuyết hất tay Phương Mãn rồi leo lên bệ đá, ôm rịt lấy ngón chân pho tượng không chịu xuống.
Phương Mãn vừa ghen vừa tức, ngửa đầu quát Khổng Khuyết: “Mày đùa anh à? Thích ở đấy luôn chứ gì?”
Khổng Khuyết: “Mày đùa anh à? Thích ở đấy luôn chứ gì?”
Phương Mãn: “Đừng có nhại, tao tức á!”
Khổng Khuyết: “Đừng có nhại, tao tức á!”
Phương Mãn: “… Khổng Khuyết là thằng ngốc!”
Khổng Khuyết thông minh đổi ngay chủ ngữ: “Phương Mãn là thằng ngốc!”
Phương Mãn: “…”
Lý Bí đứng bên dưới điên cuồng vần vò chiếc khăn tay nhỏ, dỗ dành: “Ngài Khổng à! Ngài về với tôi trước đi. Ngài nhìn căn nhà kia kìa, trong đấy không chỉ có hơn 100 tượng Ánh Trăng Sáng mà còn có cả ảnh, mô hình, robot AI nữa…”
Khổng Khuyết thờ ơ, cưỡi ngón chân của Nam Thần Ánh Trăng, cúi đầu liếc giang sơn của mình.
Phương Mãn không dám trèo lên kéo Khổng Khuyết xuống, vì lỡ Khổng Khuyết lên cơn leo thẳng lên đầu tượng thì quá nguy hiểm. Tình hình nhất thời bế tắc.
Lý Bí thở dài bảo Phương Mãn: “Nhờ ngài đứng đây trông ngài Khổng một lát để tôi chuyển mấy bức tượng Ánh Trăng Sáng đến, khả năng thu hút được chú ý của ngài Khổng.”
Phương Mãn đành ngồi phịch xuống bãi cỏ, thở dài nói: “Haizz, chết mất thôi. Anh đi đi, tôi ở đây đợi.”
Lý Bí đi chuyến này mất đến tận 30 phút, lúc quay lại dẫn theo hai đội mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843123/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.