*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khổng Khuyết khăng khăng nói: “Anh làm được.”
Phương Mãn ngửi thấy Khổng Khuyết còn khá thơm, bèn vỗ bụng như vỗ dưa hấu: “Dù anh có làm được thì cũng chỉ được 5 phút. Trừ anh ra còn 107 tình nhân kia mà, qua tìm họ đi?”
Khổng Khuyết mỉm cười, nói: “Là vì con mèo kia?”
Trong bóng tối, Phương Mãn thoáng chau mày. Giọng điệu của Khổng Khuyết có gì đó không ổn, gã sợ năng lượng biến thái của Khổng Khuyết bùng lên sẽ đi tấn công bé mèo vô tội. Ai chứ ranh con xui xẻo này dễ làm thế lắm.
Phương Mãn vỗ bụng, bắt đầu tung chiêu, nói hờ hững: “Ờ, vì mèo con.”
Khổng Khuyết: Biến khắm!
Tuy Khổng Khuyết biến mùi, nhưng giọng điệu lại càng hòa nhã hơn, “Anh muốn nuôi nó à?”
Phương Mãn đáp: “Là cậu nuôi. Cậu tự tay nuôi nó, tối anh sẽ ôm cậu ngủ.”
Khổng Khuyết: “… Nếu nuôi chết thì sao?”
Phương Mãn: “Để xem chết thế nào. Nếu chết bất bình thường chứng tỏ cậu đã không chăm nó hẳn hoi. Mỗi khi ôm cậu anh sẽ nhớ đã từng có một con mèo trông rất giống cậu đã chết. Ôi, buồn, chắc chẳng dám ôm cậu nữa quá.”
Khổng Khuyết: “…”
Cứ thế, vì để được gối trên ngực mềm của Phương Mãn mà Khổng Khuyết phải bắt đầu kiếp sống nuôi mèo..
Sáng hôm sau, Khổng Khuyết đưa lồng mèo cho Lý Bí. Lý Bí hốt hền nhận lấy, vô thức hỏi: “Chôn thi thể ở đâu ạ?”
Khổng Khuyết: “… Chùi đít cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843112/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.