Phương Mãn phì cười: “Chỗ của sếp? Sếp mua vé chưa?”
Khổng Khuyết: “… Mèo cũng đâu có mua.”
Phương Mãn nói: “Nhưng người ta nhiều lông với đáng yêu, miễn vé.”
Khổng Khuyết nghĩ, trước đấy Phương Mãn đã bảo hắn đáng yêu rồi, nên giờ hắn chỉ thua mèo về khoản lông lá thôi.
Khổng Khuyết đẩy kính, trầm ngâm chốc lát, mở cửa đi ra ngoài. Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Phương Mãn đặt lại mèo về lồng, ngẫm xem vừa rồi mình có gắt với Khổng Khuyết quá không. Nhưng nếu cứ chiều theo ý Khổng Khuyết mãi thì Phương Mãn lại không vượt qua được rào cản trong lòng.
Gã càng hùa theo Khổng Khuyết thì cách vực sâu càng gần. Ý định ban đầu của gã là dùng hết khả năng của mình để kéo Khổng Khuyết lên, chứ không phải chìm xuống vực cùng Khổng Khuyết.
Phương Mãn lật người xoành xoạch, cuối cùng dang thành hình chữ X ngủ khò.
Nửa đêm canh ba, Khổng Khuyết mò lên giường Phương Mãn.
Khổng Khuyết mặc một bộ liền thân bằng lông nhung mềm mịn, đội mũ lông che kín mặt, chỉ hở mắt mũi miệng, chổng mông ngồi lên người Phương Mãn.
Vừa to vừa mềm, lúc ngồi xuống còn đàn hồi nảy lên một cái, nóng bỏng, là sống.
Phương Mãn đang ngủ thì cảm thấy một áp lực rất lớn. Gã ngơ ngác mở mắt, cụp mi, nương ánh đèn tù mù của khu vườn, đột nhiên nhìn thấy trên người mình xuất hiện một vật thể to lù lù, mềm oặt và đen thùi lùi.
Ma… ma bóng đè!!!
A hu hu!!!
Phương Mãn sợ bay linh hồn, vô thức nâng đầu gối thụi vào, ấy nhưng vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843111/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.