Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Long Đông Cường, cả hai nằm xuống bãi cỏ.
Phương Mãn lộn mèo đến bên Kiền Thiên Ý, mở lời: “Đã – đỡ — hơn – chưa?”
Kiền Thiên Ý chầm chậm nở một nụ cười: “Đỡ — rồi.”
Phương Mãn lộn lại bóng râm dưới gốc cây, những chiếc lá xanh biếc được ánh mặt trời chiếu rọi, bầu không xanh mây trắng ẩn hiện qua từng kẽ lá. Gã nghĩ, không biết Khổng Khuyết đã nằm trên cỏ bao giờ chưa nhỉ? Phương Mãn thực tình khó mà mường tượng được dáng vẻ nằm trên bãi cỏ của Khổng Khuyết, rất muốn hắn nằm xuống một lần. Gã cảm thấy những tia nắng như những mảnh vỡ mà chiếu xuống mặt hắn hẳn là rất đẹp.
Đúng lúc này, Kiền Thiên Ý chợt lên tiếng, tốc độ chậm rì: “Đạo —— diễn —— Phương —— ơi.”
“Ei ——,” Phương Mãn lại lăn sang, kìm lòng không đặng nói chậm theo, “Gì thế?”
“Anh – có – món – nghề – gì – biểu – diễn – được – không?”
Phương Mãn ra chiều ngẫm nghĩ: “Nhiều lắm, anh đây từ nhỏ đã là cây văn nghệ của xóm, đa zi năng cái gì cũng biết. Hát hò nhảy múa càng khỏi phải nói. Anh không tham gia Xuân Vãn[1] là tổn thất lớn của nhân dân cả nước đấy.”
[1] Xuân Vãn là Gala cuối năm chào xuân của Đài truyền hình trung ương Trung Quốc chiếu vào tối 30 Tết hàng năm.
Kiền Thiên Ý chầm chậm quay sang nhìn, mặt kiểu “anh nói thế này tôi đỡ thế quái nào được”.
Phương Mãn hớn hở hỏi: “Gì đấy gì đấy, sao hỏi cái này? Muốn xem anh đây biểu diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843105/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.