Động tác trên tay Ôn Ninh không dừng lại, nhưng tâm trạng của nàng lúc này lại rất nặng nề.
Cũng may Ôn Lan thấy nàng nhíu mày, cụp mắt, cúi đầu xuống, hắn nghĩ nàng thấy ngại ngùng khi nói chuyện với nam nhân xa lạ, nên trả lời thay: "Từ nhỏ tiểu muội ta đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng, rất ít khi ra ngoài, chỉ là gần đây muội ấy tâm trạng không tốt, đúng lúc ta được nghỉ hưu mộc, nên ta mới dẫn muội ấy ra ngoài dạo một chút."
Câu trả lời này quá tuyệt vời.
Ôn Ninh vô cùng hài lòng, tay cầm đũa cũng hơi nới lỏng.
Vương Hữu gật đầu tỏ ra đã hiểu, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa. Ôn Lan thấy hắn chủ động hỏi tới Ôn Ninh, thế là cũng hỏi hắn chuyện riêng tư: "Thứ Chi tuổi còn trẻ, Năm đầu tiên tham gia khoa khảo mà đã đạt được thành tích vượt trội như vậy, người thân trong nhà huynh nghe được tin này chắc là rất vui có phải không?"
"Phụ thân và mẫu thân đặt kỳ vọng cao vào Thứ Chi, chính vì vậy với thành tích bây giờ, ta còn không dám đem ra khoe khoang."
Chỉ có phụ thân và mẫu thân, vậy tức là hắn chưa thành thân rồi.
Ôn Lan tiếp tục nói: "Nghe nói Thứ Chi vốn không phải là người kinh thành, đợi tới khi yết bảng kỳ thi mùa xuân thì tự nhiên sẽ biết huynh có phải đang tự cao hay không. Có điều, gần đây trong dân gian đang rất thịnh tục bắt rể sau khi hạ bảng, Thứ Chi lại là người tuấn tú lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-bo-tron-cua-quyen-than/3344448/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.