Chương trước
Chương sau
Ôn Ninh chớp mắt mấy cái để che giấu tâm trạng. Bây giờ tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, hôn sự của nàng và hắn cũng đã hủy bỏ, có lẽ tương lai của Thẩm Tấn sẽ thay đổi.

"Thẩm nhị công tử." Thấy Thẩm Tấn đã tới gần, Ôn Ninh khách khí phúc thân.

Nhưng Thẩm Tấn lại không muốn khách khí, hắn đưa tay nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo nàng bước nhanh về hướng hành lang bên cạnh.

"A Ninh, ngày hôm qua mẹ ta đã nói lời gì khó nghe xúc phạm tới muội rồi phải không?" Nàng bị hắn kéo tới một góc vắng vẻ, Thẩm Tấn hai mắt đỏ hoe khẩn trương hỏi.

Ôn Ninh đã bình tĩnh lại, trước đó nàng cũng đã nghĩ kỹ rằng mình muốn nói chuyện như thế nào với Thẩm Tấn.

Nàng rút cổ tay mình ra khỏi tay hắn rồi lui về sau hai bước, kéo ra chút khoảng cách với Thẩm Tấn, lại hành lễ nói: "Thẩm nhị công tử, cũng không phải là bá mẫu đã nói ra lời gì khiến người không thích, mà là..."

Ôn Ninh dừng một chút lộ ra bộ dạng nhu thuận nói: "Mà là từ vài ngày trước muội nghe nói Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu muốn tới cửa nghị thân, A Ninh vẫn luôn cảm thấy trong lòng không yên. Sau khi muội nghĩ kỹ lại thì mới nhận ra... Hóa ra là vì từ trước tới nay A Ninh vẫn luôn xem Nhị công tử như người thân trong nhà mà đối đãi, huynh giống như thân ca ca của muội vậy. A Ninh thực sự không thể tưởng tượng được cảnh mình cùng với ca ca bái đường thành thân..."

"Nhị công tử..." Ôn Ninh khẽ cắn môi, mong đợi nhìn về phía hắn, "Muội nói như vậy, huynh đã hiểu chưa?"

Thẩm Tấn mười lăm tuổi đã tòng quân, so với các vị công tử khác trong kinh, thì hắn có màu da rám nắng hơn hẳn, nhưng hắn vẫn có khí chất vô cùng nho nhã, không hề giống khí chất nên có của một người sát phạt sa trường.



Nghe được câu trả lời của Ôn Ninh, trên mặt hắn vẻ khẩn trương dần dần bị thay thế bằng sự thất lạc, đôi mắt hắn càng đỏ hơn, nhẹ nhàng nói: "A Ninh, lời này của muội... là thật sao?"

"Nhị công tử, A Ninh chính là có ý như vậy. "Ôn Ninh cụp mắt thấp giọng nói, "Thực sự xin lỗi huynh, muội cũng không biết là từ khi nào mà mình đã coi huynh trở thành ca ca mất rồi... Cho nên khi vừa nghe nói đến việc chúng ta sắp thành thân, muội liền có chút bối rối... Ngày hôm qua muội nói những lời kia với bá phụ bá mẫu, thật sự là đã thất lễ, ngày sau A Ninh nhất định sẽ tới nhà để trực tiếp bồi tội với bá phụ bá mẫu."

Hôm nay Thẩm Tấn tới đây cũng không phải là muốn đến để nghe Ôn Ninh nói xin lỗi.

Nhưng những lời nàng ấy nói ra đều không chê vào đâu được, dù là thần sắc hay động tác, đều không thể nhìn ra là nàng đang nói dối.

Hơn nữa...

Thẩm Tấn cẩn thận xem xét Ôn Ninh. Hôm qua sau khi hắn nghe mẫu thân nói xong, thì gần như là cả đêm không ngủ, cho nên bây giờ hắn còn có chút choáng váng.

Nhưng khí sắc của Ôn Ninh lại rất tốt, mặc dù là vì trang điểm...

Nghĩ tới đây, Thẩm Tấn lại chưa hết hy vọng mà hỏi một câu: "A Ninh, có phải hôm nay muội đặc biệt trang điểm là bởi vì..." Đêm qua muội không ngủ được nên phải che đi sự tiều tụy trên mặt?

Không chờ hắn nói hết câu, Ôn Ninh đã ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi: "Nhị công tử cũng chú ý tới sao? Hôm trước Lăng Lan mới mua giúp muội một hộp phấn của Kỳ Hương Cư, rất là đẹp. Sau này muội có hai vị tẩu tẩu rồi nhất định phải tặng các nàng vài hộp."

Ôn Ninh giả vờ không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, hơn nữa nàng cũng không phải vì để che đi tiều tụy nên mới trang điểm. Thẩm Tấn vừa dấy lên chút hy vọng liền lần nữa bị dập tắt.

Đúng vậy. Hắn và Ôn Ninh cũng đã ba tháng không gặp nhau, hơn một tuần trước hắn đã hoàn thành nhiệm vụ ở biên cương, thay phiên về nhà nghỉ ngơi, vì vậy hắn mới thúc giục Thẩm Cao Lam tới Ôn gia cầu hôn.

Hắn vốn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ khác khi họ gặp lại nhau, nhưng không ngờ.....

Hôm nay khi hắn nhìn thấy Ôn Ninh đúng là nàng ấy đã khác xưa rất nhiều.

Trước kia mỗi lần nói chuyện với hắn nàng đều đỏ mặt, luôn ước gì mình có thể tránh mặt sau lưng Lăng Lan, làm sao nàng ấy có thể nói với hắn những chuyện nữ nhi gia một cách tự nhiên như vậy?



Nhưng chỉ mới ba tháng, chẳng lẽ tình cảm ngày xưa của nàng đã tan thành mây khói rồi sao?

"A Ninh, muội có phải là... Bởi vì..."

Thẩm Tấn muốn hỏi nàng, có phải là nàng có điều gì khó nói hay không, nhưng khi nhìn thấy Ôn Ninh đang mở to đôi mắt long lanh kiên nhẫn chờ hắn, thì những băn khoăn trong lòng hắn đều không cách nào nói ra được...

Cuối cùng thì hắn cũng không thể nói ra một câu, Thẩm Tấn quay mặt đi, sắc mặt càng thêm chán nản.

Ôn Ninh vừa lo lắng vừa cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhị công tử, bây giờ cũng đã là giữa trưa, đại ca của muội đã tới trai đường chuẩn bị trai thiện rồi, chi bằng huynh cũng tới chỗ bọn muội đi? Đại ca chắc cũng rất nhớ huynh đó."

Thẩm Tấn ủ rũ lắc đầu: "Không được..."

"Không được..." Hắn vô thức lặp lại một lần rồi chán nản xoay người.

Ôn Ninh nhìn thấy hắn lê bước cô độc chạy càng ngày càng xa, nàng mới thu lại vẻ mặt ngây thơ.

Trong lòng nàng cũng có chút khó chịu. Nhưng dù là vì tốt cho nàng hay vẫn là vì muốn tốt cho hắn, thì hôn ước này của bọn họ đều là không thể xảy ra được nữa.

Ôn Ninh thở dài, cho nên cái người ác này, nàng không thể không làm.

Đứng dưới hiên thêm một lúc lâu, Ôn Ninh bình phục lại tâm tình, cất bước đi về hướng trai đường.

Sau chuyện này, Thẩm Tấn chắc cũng đã hết hy vọng. Cho dù hắn chưa từ bỏ, thì cũng phải biết hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hôn sự của hai bọn họ lại cũng là không thể.

Nàng nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của mình, cũng thấy khá hài lòng, không ngờ mình lại còn có năng khiếu diễn kịch như vậy.



Đời trước đúng là đã bỏ sót một tài năng mà.

Ôn Ninh lại thở dài, thầm nghĩ cái năng khiếu này của mình sau này vẫn còn có lúc cần dùng, mình cần phải rèn luyện nhiều hơn.

Ôn Ninh vừa chậm rãi đi tới vừa sắp xếp lại suy nghĩ. Đợi tới lúc ăn cơm, nàng còn phải giải thích cho Ôn Lan về sự tình giữa nàng và Thẩm Tấn, như vậy, chuyện này cũng coi như là đã kết thúc.

Ôn Ninh một mực suy nghĩ tìm cho mình một lý do thoái thác, cứ thế mà đã đi tới cổng của trai đường.

Chỗ trai đường này nàng cũng không lạ lẫm gì. Hàng năm Ôn Đình Xuân đều sẽ tới Từ Ân Tự để niệm kinh cầu phúc cho vong thê, thuận đường ở lại đây ăn một bữa cơm chay. Vì đây là trai đường nên cũng không cầu kỳ như những tiệm cơm ở bên ngoài có nhã tọa có phòng bao, ở đây toàn bộ đại sảnh đều thông nhau, cũng chỉ đặt vài cái bàn tròn kích thước không đều mà thôi.

Hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, trong trai phòng cũng không có nhiều người. Ôn Ninh nhìn qua đã thấy Lăng Lan đang sắp xếp bát đũa tại một cái bàn, nàng đang định hỏi nàng ấy là đại ca đâu, thì đã nghe được giọng nói vui vẻ của Ôn Lan: "Thứ Chi, hai chúng ta thật là có duyên lại còn có thể gặp được nhau ở chỗ này."

Ôn Ninh vừa nhấc chân lên định bước vào thì đột nhiên khựng lại, thoáng chốc nàng như bị sét đánh ngang tai, lông tơ trên người đều muốn dựng thẳng lên.

Bùi Hữu tên chữ là Thứ Chi.

Đời trước người này cường ngạnh làm cho năm chữ đó khắc sâu vào xương cốt của nàng, làm nàng vừa nghe thấy liền sợ hãi muốn lùi bước, đừng nói là chỉ sống lại một lần, dù có sống lại tới hai lần, ba lần thì nàng nhất định cũng không dám quên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.