Tần Việt phát hiện Lâm Khinh Chu cứ nhìn anh mãi, kể từ lúc trở về phòng đã như vầy, im ỉm, mặt mũi thối hoắc, nhìn chòng chọc anh.
Hai người một tựa đầu giường, một tựa lên bàn học phía sau, Tần Việt vốn vì không chịu nổi ánh mắt của Lâm Khinh Chu mới tính trốn vào phòng, kết quả không còn tiểu Yểu, ánh mắt của người này càng thẳng thắn hơn, làm anh không đỡ được.
"Cậu Lâm, cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy không?"
Lâm Khinh Chu vẫn không nói không rằng.
Tần Việt nhận ra cậu đang không vui. Nhưng rõ ràng lúc ăn cơm vẫn còn yên lành, sao đương không lại không vui rồi?
"Cậu Lâm, nếu như không có việc gì thì phiền cậu ra ngoài trước đi, tôi thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
Lúc này Lâm Khinh Chu mới động đậy, cậu đột nhiên đến gần bên giường, lửa giận kiềm chế bấy lâu bây giờ có dấu hiệu bùng cháy, nhưng khi chạm đến hơi thở bất thường của người trước mặt bỗng chững lại.
Cậu áp trán mình vào giữa trán Tần Việt, đôi mày cau lại: "Ông chủ Tần, anh sốt rồi."
Tần Việt lại sốt nữa, mới đầu chính anh cũng không nhận ra, bị Lâm Khinh Chu nhắc nhở, anh mới cảm thấy không chỗ nào là thoải mái.
Lâm Khinh Chu đút thuốc cho anh, sau đó không biết hô biến đâu ra một viên kẹo, đưa đến bên miệng anh.
Miệng anh vẫn chưa hé ra hẳn, kẹo đã bị nhét vào.
Viên kẹo này không quá ngọt, còn mang chút vị chua, nếm như vị chanh dây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-rot-lai/3457510/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.