Tình trạng ùn tắc vẫn tiếp diễn, băng tuyết trơn trượt khiến việc cứu hộ khó khăn, nhiều người vội về nhà rất không kiên nhẫn bóp còi inh ỏi.
Tiếng người mắng chửi xôn xao, còi xe chói tai lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Hứa Di Nguyệt choáng váng cả người, cổ họng dâng lên chất lỏng chua lè, trước khi cô không gắng gượng được nữa đã kịp bấm số điện thoại khẩn cấp của anh.
Trước mắt không còn rõ tầm nhìn, bàn tay cô ghim chặt vào vô lăng, yếu ớt cắn lưỡi làm đau để bản thân có thể tỉnh táo. Đến khi bản thân không còn nhận thức, Hứa Di Nguyệt đập đầu vào vô lăng rồi ngất đi.
Kiến Thụ ở gần đó chú ý tình hình giao thông đã thoáng, anh mới chậm rãi đi bộ sang bên kia đi được nửa liền thấy xe của cô vẫn đứng yên bất động, tài xế xe sau vì bực bội nên xuống xe đập cửa kính.
"Này, này mau di chuyển xe đi chứ, còn bao nhiêu người đằng sau đợi về nhà"
Ông ta thấy thân ảnh cô đã ngã xuống liền hô hoán kêu cấp cứu, Kiến Thụ thả bịch đồ ăn mới mua anh chạy tới thử mở cửa. Chiếc xe tự động khóa, Kiến Thụ dùng dụng cụ gây áp lực lên góc kính. Kính vừa vỡ mảnh vừa đủ để tay lọt vào, anh thao tác nhanh chóng mở khóa xe kéo cô ra.
"Di Nguyệt, Hứa Di Nguyệt, đợi tôi một lát, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện...
Kiến Thụ đã không còn giữ được vẻ lạnh nhạt bên ngoài, khi anh tính đỡ cô lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi/3586344/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.