"Lâu ngày không gặp, Hứa tiểu thư học được cách lạnh nhạt với tình một đêm của mình rồi? Hay là cô đã quen gặp phải tình một đêm ở ngoài thường xuyên?"
Lời nói sắc nhọn đâm vào lồng ngực, Hứa Di Nguyệt không để tâm anh đang sỉ nhục mình. Cô lần nữa đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thang.
"Lộ tiên sinh, tôi chỉ có mình anh..."
Đợi anh hồi thần lại, cô đã biến mất tăm.
Phải rồi, cô chỉ qua đêm đó với anh, Hứa Di Nguyệt siết chặt áo khoác, vội vàng chạy đi. để lại anh đứng đó ngơ ngác như chú nai con.
Làm gì còn chuyện phượng hoàng niết bàn trọng sinh, cô chỉ là chim sẻ nép dưới đôi cánh của mẹ mình, bình thường sống hết quãng đời còn lại.
-------------
Bệnh viện nhân dân, khoa tim mạch.
"Bác sĩ Lưu, tình trạng bệnh nhân đã ổn, người nhà cũng sắp đến. Cô mau đi nghỉ ngơi đi, thật phiền cô quá" một y tá nhìn cô, hai tay đỡ lấy khay đựng.
"Không sao mà, tôi không mệt. Tôi đi mua cà phê, cô uống không?"
Y tá lắc đầu cười nói không cần.
Lưu Uyển lớn lên vẫn đáng yêu như lúc trước, mắt nai xinh đẹp luôn uyển chuyển, dáng người nhỏ nhắn nhưng trọng trách công việc lại vô cùng to lớn.
Tốt nghiệp đại học y tốt nhất, Lưu Uyển nhanh chóng thăng tiến trong công việc. Cô luôn ân hận khi nhớ đến Hứa Di Nguyệt, luôn cảm thấy bản thân mình làm không tốt trọng trách của một người bạn.
Cô biết Hứa Di Nguyệt rất thích Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi/3586328/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.