Sử Vĩnh Tình liếc nhìn Đường Thừa Tuyên đứng phía sau, giả bộ chưa xảy ra chuyện gì, quay về chỗ ngồi của mình.
“Thẩm Niên.”
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì hơi sợ hãi, sau đó mới quay lại nhìn Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên muốn lấy lại điện thoại, kết quả không lấy ra được.
Cô dùng sức: “Chủ tịch… Điện thoại của tôi.”
Đường Thừa Tuyên hơi cúi người xuống nhìn cô: “Anh không tắm khi nào?”
“Phụt.” Có nhân viên không nhịn được cười, nhìn thấy ánh mắt Đường Thừa Tuyên bắn lại đây thì vội ngậm miệng.
Cả người Đường Thừa Tuyên lạnh lùng, anh nói: “Đóng dấu tài liệu, sau đó đến văn phòng tìm anh.”
Thẩm Niên thở phào, bởi vì cô biết Đường Thừa Tuyên sẽ không gây khó dễ với cô ở công ty.
Mặt người mọi người không có phản ứng gì, nhưng trong nhóm chat thì lại bùng nổ.
“Ha ha ha, hiện trường lật xe!”
“Chủ tịch còn nghiêm túc giải thích: Anh có tắm rửa QAQ.”
“Ha ha ha, đừng nói nữa.”
“Có lẽ chủ tịch sẽ rất phiền muộn, tại sao lại ghét bỏ tôi lớn tuổi, người già không có đặc trưng riêng sao?”
Ở công ty, quả nhiên Đường Thừa Tuyên không hề đề cập đến chuyện này, nhưng khi về nhà, anh túm thẳng Thẩm Niên vào phòng tắm.
Lưng cô dựa vào mặt tường lạnh lẽo: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải em nói anh không tắm sao? Bây giờ cho em xem.”
Thẩm Niên: “…”
Cô dở khóc dở cười: “Thật ra em chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi-vao-be-tinh/2313919/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.