Cô gái hơi loạn nhịp, sau đó giống như được uống một ngụm Sprite ngọt ngào.
Chắc chắn là Đường Thừa Tuyên, cô thầm nghĩ.
Anh chú ý đến cô thích ăn kẹo vị vải, cho nên mua cho cô?
Thẩm Niên rất vui vẻ, khi xuống tầng ăn bữa sáng, trên mặt đầy ý cười, cả người xán lạn giống như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời.
Đường Thừa Tuyên ngồi trước bàn ăn nhìn thoáng qua, thấy hơi mừng thầm, Thẩm Niên gặp phải đả kích lớn như vậy, cuối cùng cũng có tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.
Thẩm Niên ngồi trước mặt anh, cô mặc chiếc xếp ly đơn giản màu hồng nhạt, lộ ra đôi chân dài thẳng táp, trắng đến mức chói mắt.
Đường Thừa Tuyên nhìn thấy thì hơi sững sờ, sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Mặc nhiều chút, thời tiết lạnh.”
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng nghiêm khắc.
Thẩm Niên cúi đầu, cảm thấy thấp thỏm, anh không thích sao?
Dưới góc nhìn của Đường Thừa Tuyên, ý cười của cô gái mất sạch, lông mi dài chớp chớp, giống như sợ anh.
Anh kìm lại sự lạnh lùng, Thẩm Niên nhát gan, rốt cuộc không thể đối xử với cô như những người khác.
Thế nhưng ngũ quan Đường Thừa Tuyên thật sự rất lạnh lùng, mặc dù anh đã thu liễm lại nhưng vẫn lạnh lùng, sắc bén như trước. Anh có đôi môi mỏng, mũi cao, đôi mắt thâm thúy, sâu không lường được, cả người có cảm giác áp bức.
Thẩm Niên cắn môi, cam đoan: “Lần sau chắc chắn em sẽ không mặc như vậy nữa.”
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-roi-vao-be-tinh/2313888/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.