Hôm nay cô như hằng ngày liền đi đến phòng giám sát để chỉ huy đội đặc vụ.
Đội đặc vụ lần này đều là cấp dưới của cô, thậm chí có cả đồng đội của cô nữa, bởi lẽ cô vẫn được làm việc ở đây cho đến khi vết thương lành lại.
Nhưng chỉ khác, hôm nay anh không còn ở căn cứ nữa, tối qua anh đã xin ba mình cho anh vào đội tuần tra để đi dò thám tình hình xung quanh.
Nghe tin cảm xúc cô cứ lâng lâng, chẳng biết nên mừng hay không.
Cô vẫn cứ nghĩ, anh vẫn chưa thi lên thiếu úy, lại càng không có năng lực và có ba làm cấp trên sẽ không phải làm, nhưng nào ngờ anh lại một mực đòi đi trong khi vừa mới hôm qua sốt năng li bì.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính bên phải, đấy chính là camera giám sát của Võ Việt, và nó đang quay đến bóng dáng của anh.
Tim cô có chút bồi hồi cứ nhìn mãi, trong đầu chỉ nghĩ đến một câu hỏi, chẳng biết anh đã ăn sáng hay chưa.
Cả mấy hôm nay tiến trình công việc vẫn chưa tới đâu, thậm chí còn chưa tìm ra được nơi căn cứ ẩn nấp của quân Minh Đại, cô rất mong có thể tìm ra nó vào ngay bây giờ.
Bên tai cô là từng bước chân giẫm nhẹ lên cỏ, ánh mắt cô bất giác lại nhìn lấy anh, sau đó liền nhớ đến việc tối hôm trước nhìn thấy được cơ thể của anh mà mặt mày đỏ sẫm lại, cô cất lời vào loa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-vien-dang-co-chung-ta-van-cho-nhau/2899898/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.