Bàn tay ấm nóng của anh vẫn ở yên đó, vẫn mãi nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô không chút ngại ngùng, do dự. Cô bình tĩnh hơn, tay cũng dần cử động, định buông lấy tay anh thì bị anh giữ chặt lại.
Giọng anh có chút e dè:
- Ngồi ở đó một chút được chứ?
Cô nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kì lạ lẫm, sau đó cũng tiến đến ngồi vào ghế. Anh thở dài, sau đó liền nói:
- Quả thật bảo vệ mọi người chưa bao giờ là điều dễ dàng hết.
Cô bất giác đảo mắt, rồi cũng khẽ gật nhẹ đầu.
- Cảm ơn em.
Ba chữ được thốt ra từ miệng anh, vừa ấm áp, lại vừa nhẹ nhàng, xuyên thẳng vào tim cô gái 16 tuổi này.
Chẳng hiểu vì tủi thân hay vì sao, mắt cô ngấn lệ, e ngại nhìn anh rồi run run hỏi:
- Sao...sao lại cảm ơn tôi?
- Bao năm nay là em xông pha bảo vệ hòa bình cho người dân, tôi cảm ơn em.
Câu nói này lại được lặp lại lần nữa, nghĩ đến bao nhiêu vết sẹo vẫn còn in hằn trên người mà nhói. Vì sao cô lại tiếc nuối, tiếc nuối vì cô đơn trải qua mọi chuyện sao?
Anh bất ngờ chống tay ngồi dậy, nén cơn đau nói:
- Tôi muốn ngắm sao, em đỡ tôi ra ngoài được chứ?
Cô vội lau đi giọt lệ đang đọng trên khóe mắt, rồi đồng ý đỡ anh ra ngoài, cùng anh ngắm sao.
Chẳng biết từ bao giờ, tay cô đã nắm chặt lấy bàn tay to lớn của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-vien-dang-co-chung-ta-van-cho-nhau/2899897/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.