Từng bộ đồ nhanh chóng được hắn cầm thật nhiều, đến khi trả tiền cũng không phải là rẻ, nhưng chẳng hiểu sao hắn đưa cho công nhân một sấp tiền dày cọm nhưng vẫn thản nhiên mỉm cười nói với cô:
- Em mua ít quá đó, lần sau chúng ta sẽ lại đến đây mua tiếp, nhớ đừng ngại.
Nói xong anh khoác eo cô đi ra khỏi công xưởng để đến phía xe ô tô.
"Bùng"
Một tiếng còi lớn vang lên ở phía ngọn núi bên kia, cô hoàn hồn, nhận ra tiếng súng gần với phía biên giới hai nước.
Chắc chắn có chuyện chẳng lành xảy ra, nhưng quan trọng có lẽ là người dân đang bị bắt đi, bởi lẽ phía này chẳng có một căn cứ nào cả.
Lúc này Đăng Khôi cũng chạy ra, hai người chạm mắt nhau, anh nhanh chóng ra ám hiệu cô lui xuống cửa sau của xưởng may, cả hai phải nhanh chóng đến đó để cứu dân.
Tay cô chợt nắm lấy bàn tay đang ôm chặt eo của mình rồi buông hẳn ra khiến hắn có chút bất ngờ rồi cau nhẹ mày tức giận gằng giọng hỏi:
- Chuyện gì nữa đấy, sao lại buông tay tôi ra?
Cô nhận ra hắn đang khó chịu, nhanh chóng nhăn mặt cất lời:
- Tôi....tôi cảm thấy hơi khó chịu, ở đây có nhà vệ sinh không?
Gương mặt hắn giãn ra thấy hẳn, lập tức quay đầu nhìn vào phía xưởng may rồi dắt cô đi lại vào trong, song song hắn cũng nói:
- Nhà vệ sinh ở phía sau dãy quần áo này, em cứ đi hết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-noi-vien-dang-co-chung-ta-van-cho-nhau/2899882/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.