Văn nhã bại hoại.
Mí mắt Lạc Tân Cổ khẽ giật, nhìn vẻ ngoài có vẻ như anh chẳng có phản ứng gì với từ này, song anh nắm chặt tay Lâm Ngữ, nhân thể tháo hẳn cà vạt ra.
“Trình độ văn hóa của anh không cao, mong tiến sĩ Lâm giải thích thêm, em nói… văn nhã bại hoại là loại nào?” Lạc Tân Cổ thong thả cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, tay còn lại vẫn nắm Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ xoa nước trên má: “Biết rồi còn hỏi.”
Lạc Tân Cổ cúi đầu hôn lên môi Lâm Ngữ, cánh môi thấm hơi lạnh của tuyết, lạnh lẽo vào tận tim.
Anh buông Lâm Ngữ, liếc giọt nước mắt còn vương trên gương mặt thanh tú. Anh chạm vào giọt nước, bọt nước tan ra, chỉ để lại dấu vết.
…
Vòi hoa sen mở mức lớn nhất, mực nước trong bể tắm dần tăng lên.
Sương mù lượn lờ khắp gian phòng, trong gương loáng thoáng thấy hai bóng người.
Lưng dán sát gạch men sứ dẫn đến một cơn rùng mình, bên cạnh lại là cơ thể ấm nóng, khiến người ta không còn chỗ trốn. Nước lửa đồng thời tấn công, một ngón tay tiến vào khoang miệng Lâm Ngữ, không cho phép cậu mím môi.
Lâm Ngữ đẩy bả vai người trước mặt, bởi vì nhẫn nhịn mà cổ ửng hồng, miệng hơi dùng sức, cắn lên tay đối phương hằn một dấu răng.
Ngón tay rút ra khỏi miệng, âm thanh người nọ đậm vị dụ dỗ: “Đừng cắn.”
Lâm Ngữ nắm tay, gian nan nuốt nước miếng. Cậu chưa bao giờ chật vật như thế.
Từng giọt nước chảy dọc theo sống lưng rồi rơi xuống tan vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566836/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.