Trưa hôm đó, Lạc Tân Cổ lần lượt liên hệ với cảnh sát Hải Đô, Lạc Thành và Bắc Kiều.
Bắc Kiều nói về cơ bản Lạc Thương An đã không sao, chỉ bị đám kia tiêm thuốc nên đến bệnh viện kiểm tra thêm.
Sắc mặt Lạc Tân Cổ khó coi: “Nhóm người này nhất định còn phe phái, cần tìm ra hang ổ của bọn chúng để tóm gọn.”
“Cảnh sát sẽ xử lý, nhưng em sẽ không bàng quan.” Giọng Bắc Kiều lạnh lùng bổ sung, “Phải khiến bọn họ đau khổ mới được.”
Lâm Ngữ đứng cạnh Lạc Tân Cổ nghe toàn bộ câu chuyện, cho đến khi anh cúp điện thoại mới ngồi xuống sô pha.
Bầu không khí trong phòng ấm áp.
Lạc Tân Cổ nhích lại gần, tự nhiên nắm lấy tay Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ nắm lại, lòng bàn tay ấm áp.
Ánh mặt trời sau khi tuyết tan dịu nhẹ, phủ lên người Lạc Tân Cổ.
“Bao giờ em về Munich?” Lạc Tân Cổ nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.
“Bảy rưỡi tối.”
Lạc Tân Cổ nhìn đồng hồ: “Vậy phải chú ý, lát nữa ra sân bay.”
“Em trả vé rồi.” Lâm Ngữ nói.
Lạc Tân Cổ nghe vậy thì dừng lại, ngước mắt: “Anh có xem như ảnh hưởng đến… công việc của tiến sĩ Lâm không?”
Lâm Ngữ: “Không vội, ngày mai em xin nghỉ, như vậy cuối tuần có thể ở lại với anh.”
Lạc Tân Cổ kéo Lâm Ngữ dán sát mình: “Muốn ở cùng anh à… Chúng ta có thể chọn nơi nào đó đi dạo. Nếu muốn bắt đầu lại từ đầu, vậy phải bổ sung những bước ngày xưa còn thiếu mới được.”
Lâm Ngữ khó hiểu: “Những bước còn thiếu?”
“Hẹn hò.” Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566835/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.