Lâm Ngữ gọi cho Lạc Tân Cổ hai cuộc. Cả hai đều không liên lạc được.
Cậu ngồi dưới ánh ban mai trong phòng, không nhận được đáp lại từ Lạc Tân Cổ mà nhận được tin nhắn của Bắc Kiều.
“Tiến sĩ Lâm, có thể giúp tôi không?”
Lâm Ngữ lập tức nhắn lại: “Cậu nói đi.”
“Tôi nhận được tin nhắn của Lạc Tân Cổ, khả năng cao là Lạc Thương An bị bắt cóc.”
Nhìn thấy hai chữ “bắt cóc”, toàn thân Lâm Ngữ lạnh toát.
Cậu đang định gõ chữ thì tin nhắn của Bắc Kiều lại đến.
“Tôi có địa chỉ một nhà máy bỏ hoang, cũng đã định vị rồi, nhưng tôi cần đặc điểm khái quát của nó để dựng lại mô hình.”
Lâm Ngữ không hiểu lời Bắc Kiều lắm, nhưng cậu chẳng kịp nghĩ nhiều, gõ chữ gửi đi.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
“Cậu tới một nơi gần nhà máy kia, chụp cho tôi vài bức khung cảnh xung quanh, số tầng và một số thứ liên quan đến tòa nhà này.”
“Chỉ thế thôi?” Lâm Ngữ nhíu mày.
“Ừ.” Bắc Kiều nhắn lại một chữ.
Lâm Ngữ nghĩ tới vấn đề quan trọng khác: “Lạc Tân Cổ gửi tin nhắn cho cậu? Cậu liên lạc được với anh ấy rồi à?”
“Vẫn chưa, thế nhưng tôi đoán anh ấy ở gần đó.”
Lâm Ngữ nhìn dòng chữ cuối cùng một lúc lâu.
Bỗng cậu đứng lên mặc thêm áo khoác, ngay cả khăn quàng cổ chưa kịp đeo đã lao ra khỏi phòng.
…
“Két…”
Taxi phanh gấp.
Lâm Ngữ vội vàng mở cửa xe chạy xuống, phía cuối con đường là một tòa nhà sáu tầng. Cách chỗ này hơn một trăm mét là định vị nhà máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566833/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.