Sáng hôm sau, Lâm Ngữ tỉnh lại, cảm thấy đầu vẫn đau nhức.
Bên kia giường đã lạnh, xem ra Lạc Tân Cổ đã về từ lâu, tối hôm qua anh ở bên cạnh đến khi cậu ngủ say, không biết sau có nghỉ ngơi được không.
Cậu mặc quần áo, hâm một cốc sữa nóng, ngồi bên cửa sổ uống từng ngụm.
Chuyến khứ hồi bay lúc bảy rưỡi tối, hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi thêm một lát. Đến khi về Munich, cậu lại bước vào guồng quay công việc không ngừng nghỉ.
“Reng… reng…”
Điện thoại trên bàn đổ chuông.
Lâm Ngữ nhìn lướt qua, là Bắc Kiều.
Thật kì lạ, Bắc Kiều chủ động tìm cậu làm gì?
“Alo? Bắc Kiều.”
“Tiến sĩ Lâm, cậu có đang ở cùng Lạc Tân Cổ không?” Giọng Bắc Kiều nghiêm túc, thậm chỉ gọi thẳng tên Lạc Tân Cổ.
“Không, sao thế?”
“Tôi không liên lạc được với anh ấy, nhưng có chuyện quan trọng cần thông báo.” Bắc Kiều tạm dừng, “Lạc Thương An mất tích.”
Lâm Ngữ hít sâu: “Sao lại thế?”
“Tình huống cụ thể tôi không thể nói với cậu, cậu thấy Lạc Tân Cổ thì phải báo cho anh ấy, bảo anh ấy gọi lại cho tôi.” Nói xong, Bắc Kiều cúp máy.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Ngữ nắm chặt điện thoại, biểu cảm khiếp sợ.
Lạc Thương An mất tích?
Bắc Kiều chưa bao giờ nói một chuyện mình không chắc chắn, nếu tin này từ miệng Bắc Kiều thì nhất định là chưa tìm được người.
Bắc Kiều không liên lạc được với Lạc Tân Cổ nên mới tìm những người xung quanh anh.
Lâm Ngữ quay số Kỳ Mộc.
“Ồ, tiến sĩ Lâm, ăn sáng với Tiểu Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3566832/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.