Chiều chủ nhật, trước khi rời Hải Đô để tới Paris, Lạc Tân Cổ hẹn Tô Kỳ tới gặp giáo viên học viện Hải Âm.
Trong phòng riêng, Lạc Tân Cổ thấy Tô Kỳ, cô gái tóc ngắn mười bảy tuổi theo sau Tô Mộng, trong lòng ôm một cây đàn tỳ bà, im lặng không nói chuyện.
Người đến đông đủ, Lạc Tân Cổ mở lời: “Vị này là thầy Từ, là bạn tốt đồng thời là tiền bối của tôi ở Hải Âm.”
Từ Hoa cười nói: “Nói tiền bối thật sự không dám nhận.”
Tô Mộng bắt tay Từ Hoa, sau đó Tô Kỳ đứng lên cúi người chín mươi độ.
“Đây là học sinh cậu đề cử cho tôi?” Từ Hoa hỏi Lạc Tân Cổ.
“Ừ.” Lạc Tân Cổ quay đầu nhìn về phía Tô Kỳ, vẻ mặt ôn hòa: “Em có chuẩn bị bài nào không?”
Tô Kỳ gật đầu.
“Đàn thử cho thầy Từ nghe.” Lạc Tân Cổ đề nghị.
Tô Kỳ ôm tỳ bà ngồi xuống mép ghế, bắt đầu kiểm tra dây.
Lạc Tân Cổ quan sát Tô Kỳ một lát, âm thầm đánh giá – Tô Kỳ không hề giống Tô Kỳ của kiếp trước, đại khái giống Lâm Ngữ, không có ký ức.
Tô Kỳ nhắm mắt, chậm rãi giơ tay.
“Tieng.”
Ngón đàn dứt khoát rõ ràng vang lên.
Lạc Tân Cổ và Từ Hoa đồng thời quay sang.
“Thập diện mai phục”.
Đây là khúc tỳ bà với độ khó không thấp, yêu cầu kĩ năng và cảm xúc rất cao, thậm chí đặt trong bối cảnh chiến tranh sát phạt thì yêu cầu về cảm xúc còn cao hơn kĩ năng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3539565/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.