Tàu điện ngầm đến trạm, Lâm Ngữ chạy ra khỏi cửa nhà ga, cầm điện thoại đứng ở ven đường, vội vã lướt danh bạ.
Không có… Không có gì hết…
Giữa cậu và Lạc Tân Cổ không có điểm giao thoa.
Cậu không có cách nào tìm được một người biết được tình huống hiện tại bên phía Lạc Tân Cổ.
Tại sao bây giờ cậu mới phát hiện ra chuyện này? Đúng rồi… Bởi vì mỗi lần đều là Lạc Tân Cổ chủ động liên lạc với cậu.
Hình như từ khi cậu tiến vào biệt thự, anh đã chú ý đến cậu, mỗi thời mỗi khắc đều cẩn thận tỉ mỉ.
Lâm Ngữ bắt đầu hối hận.
Cậu tức giận mất khôn, chưa làm sáng tỏ mọi chuyện đã hưng sư vấn tội, kết quả chệch hướng mất rồi.
Lâm Ngữ c ắn môi dưới.
Cáu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Reng…” Là dãy số của Lạc Tân Cổ.
Lâm Ngữ lập tức ấn nhận: “Anh Lạc, anh…”
“Xin hỏi anh là Adeline đúng không?” Đầu dây bên kia vẫn ồn ào như cũ, đó là giọng một người đàn ông xa lạ.
“Adeline?”
“À, tôi không biết đọc thế có đúng không, là một tên tiếng Anh. Dù sao chúng tôi kiểm tra điện thoại của người bị thương thì thấy liên hệ gần nhất là với anh. Chủ nhân chiếc điện thoại này bị người ta đâm, hiện tại đang trên đường tới bệnh viện, hai người quen biết nhau đúng không?”
Lâm Ngữ căng thẳng: “Bị đâm? Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”
“Quen biết là được rồi, anh mau liên hệ người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/3539558/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.