Lâm Ngữ: “Gì cơ?”
“Người kia để lại một bức thư tuyệt mệnh, bên trong viết anh ta nhìn thấy rất nhiều không gian kỳ lạ, những cảnh tượng đó tạo áp lực cho bộ não làm anh ta không thể chịu nổi nên mới lựa chọn tự chấm dứt sinh mệnh.”
Lâm Ngữ nói ngay: “Chuyện này không có khả năng, những ảo ảnh đó sẽ chấm dứt ngay khi thí nghiệm kết thúc, hơn nữa việc tạo ra không gian thế nào là do chính người tham gia chi phối, sao có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt thực tế được?”
“Hiện tại liên quan đến mạng người, bên phía khám nghiệm yêu cầu viện nghiên cứu đưa ra thông tin về thí nghiệm, thầy đang chịu áp lực rất lớn, em mau đến đây đi.” Nói xong Tô Mộng cúp điện thoại.
Lâm Ngữ vội thay quần áo, ngậm một miếng bánh mì rồi lao ra khỏi nhà.
Sáng sớm trời thu hơi lạnh, cậu vừa ra ngoài đã rùng mình.
Chạy trong làn gió lạnh tới cửa tàu điện ngầm, bánh mì vừa lúc ăn xong, cậu tốn chưa đầy bốn mươi phút để đến được viện nghiên cứu, vừa bước vào đã thấy Giang Hoài Tả đang giải thích gì đó với lãnh đạo.
“Thầy ơi!” Lâm Ngữ gọi.
Gương mặt phẫn nộ của Giang Hoài Tả trong giây phút nhìn thấy Lâm Ngữ lập tức tan thành mây khói, ông bình tĩnh bảo: “Là Tô Mộng gọi cho con đúng không?”
Lâm Ngữ chào hỏi những người có mặt trong phòng một cách đơn giản rồi đi đến bên Giang Hoài Tả: “Chị nói vấn đề khá nghiêm trọng.”
Giang Hoài Tả lập tức đề cao âm lượng như thể muốn nói cho ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-hon-dieu-waltz/272893/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.