Vương Kiềm lên tiếng: "Này người anh em, chuyện của con gái với nhau ấy mà. Cậu xen vào thế không hay đâu."
Hứa Giảo Bạch lạnh nhạt nhìn Vương Kiềm, rõ ràng chẳng phải chuyện to tát gì nhưng Vương Kiềm lại thấy Hứa Giảo Bạch như đang giễu cợt mình, cậu ta tiến lên một bước.
"Vậy sao cậu lại ở đây?" Hứa Giảo Bạch hỏi.
Bây giờ Vương Kiềm đã chắc chắn là Hứa Giảo Bạch cười nhạo cậu ta, châm biếm cậu ta đàn ông đàn ang mà hóng hớt chuyện con gái.
Thực ra Hứa Giảo Bạch chẳng nghĩ gì, vẫn như thường ngày, cậu đặt câu hỏi và chờ câu trả lời, không trả lời cũng không sao, cậu chỉ hỏi vậy thôi.
Những người kia cứ tự suy diễn, tự tức giận, giống như bây giờ, Vương Kiềm bước thêm một bước, tiến ra vùng sáng kéo cổ áo Hứa Giảo Bạch.
Cậu ta không cao bằng Hứa Giảo Bạch nhưng kéo mạnh thế Hứa Giảo Bạch cũng chúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Hứa Giảo Bạch lập tức giằng ra, cậu không thích người khác chạm vào mình, ngoài Mạnh Viện và Quý Hoành, cậu không muốn bất kỳ ai tới gần.
Vương Kiềm càng thêm tức giận, đẩy Hứa Giảo Bạch một cái, Hứa Giảo Bạch đứng không vững lảo đảo lùi lại, cô gái phía sau nức nở một tiếng, cậu quay người, phản xạ nói "Xin lỗi." Xin lỗi vì đã va vào cậu, xin lỗi vì đã làm cậu sợ.
Nước mắt Tằng Giai trào ra, nhìn Hứa Giảo Bạch mờ nhoè trong ánh nắng. Nhỏ không nghĩ Hứa Giảo Bạch có thể cứu mình, cậu quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-den-muon/2532264/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.