Tất nhiên Hứa Giảo Bạch không đâm Quý Hoành, có điên mới làm thế.
Anh nghĩ Quý Hoành mới là người điên rồi.
Chuông vào lớp reo vang, Quý Hoành lên tiếng trước: "Cậu vào dạy đi, tan tầm nói tiếp."
Y lấy kẹo trong túi, bóc ra đưa tới trước mặt Hứa Giảo Bạch.
Hứa Giảo Bạch không nhận, nhìn Quý Hoành một cái thật sâu rồi quay người bước đi.
Quý Hoành chờ bên ngoài, trời nắng chang chang, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Hứa Giảo Bạch vào lớp, cô nhóc tóc đuôi ngựa hỏi anh: "Thầy ơi, trời nóng vậy mà ảnh không vào ạ?"
Hứa Giảo Bạch: "Không."
Chẳng có lý do gì để vào.
Hứa Giảo Bạch nhìn chằm chằm trang giấy hồi lâu nhưng không nhấc bút.
Hết giờ, học sinh lần lượt chào thầy ra về, Hứa Giảo Bạch vẫn ngồi trong phòng tranh, anh nghĩ ngợi lung tung cả ngày, không vẽ được gì ra hồn.
Mải ngẩn ngơ, anh không phát hiện có người vào phòng, nghe tiếng kéo ghế mới giật mình quay sang.
Quý Hoành ngồi xuống, cánh tay khoác lên lưng ghế: "Muốn vẽ tôi à? Tôi làm người mẫu miễn phí cho cậu."
Hứa Giảo Bạch dừng bút, hai mắt nhìn cánh quạt trần quay quay trên đầu.
"Tôi không vẽ cậu nữa."
Quý Hoành sửng sốt, nụ cười càng thêm vui vẻ, tâm sự giữ dưới đáy mắt.
Cảm xúc trong mắt Hứa Giảo Bạch dao động, "Đừng bám theo tôi nữa."
"Nếu tôi cứ bám thì sao?"
Hứa Giảo Bạch ngừng lại hồi lâu, tựa như suy nghĩ tựa như từ bỏ.
"Lúc trước cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-den-muon/2532249/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.