Hai người thở hổn hển tách ra, mồ hôi lăn trên trán, Quý Hoành tủm tỉm cười như con nít trộm kẹo, cúi đầu nói: "Hôn rồi nè."
Hứa Giảo Bạch nghĩ đến lời y, biết làm gì với những tổn thương ngày trước đây, đó đâu phải lý do Quý Hoành ra đi không lời từ biệt.
Quý Hoành nói tiếp: "Sau khi mẹ mất tôi chẳng biết làm gì, rồi cậu tới tìm tôi, lén bám theo tôi, tôi bảo cậu về đi... Xin lỗi, tôi biết xin lỗi suông rất vô nghĩa, nhưng cậu không đâm tôi một nhát nên tôi chỉ có thể xin lỗi hoài như vậy."
...
Lúc đó Quý Hoành đánh nhau, ánh mắt hung tàn tuyệt vọng.
Hai tên côn đồ đứng ngoài ngõ xì xào chuyện Khương Thải, Quý Hoành lên cơn giận dữ đuổi đánh, mãi đến khi Quản Hướng Đồng xông tới can ngăn.
Sau đó Hứa Giảo Bạch về nhà Quý Hoành ngủ trên sô-pha, hai tên kia cũng quay lại.
Nhìn thấy Quý Hoành chúng vô cùng kinh ngạc.
Một tên hỏi: "Sao mày dám về?"
Sao mày dám về, dám ở căn phòng này? Nơi đây từng có một người phụ nữ đã chết.
Nhưng không về thì Quý Hoành đi đâu được nữa? Y chẳng còn chốn dừng chân nào khác.
Hôm đó hoàng hôn lạnh lẽo, chân trời nhuốm máu, vòng tay Hứa Giảo Bạch thật ấm áp, Quý Hoành liều mạng hấp thụ nhiệt độ trên người thiếu niên, y khát khao hơi ấm.
Sau đó y đi học như thường, mỗi ngày về nhà có ác mộng chờ mong.
Hứa Giảo Bạch trong suốt như thủy tinh, sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-den-muon/2532248/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.