“Từ chối lời hẹn ăn cơm của sếp tổng!”
***
Rượu đợi nửa năm mới lấy được đến tay, bao bì còn chưa mở đã biến mất vô tung, Dương Nghị than ngắn thở dài, rút ra được kinh nghiệm xương máu, sau này tuyệt đối không vứt bất kỳ món đồ nào đắt hơn năm tệ ở chỗ Lục Giang Hàn.
Mà ở trong hàng cháo hải sản, Cố Dương vẫn đang vô tri gặm xương sườn, không hề biết mình đã nhận được món quà xa xỉ. Lục Giang Hàn dở khóc dở cười, vẫy tay gọi phục vụ cầm menu lại, dự định thử vận may với hầm rượu quen thuộc, xem xem có thể tìm được hai chai rượu ổn ổn không. Dạo này vì chuyện của bách hóa Hâm Hâm, cả tinh thần lẫn thể chất đều mỏi mệt, chạy lên ủy ban nhân dân còn chăm hơn bà con cần lên nộp đơn, cho dù là chủ tịch lạnh lùng vô tình cố ý sinh sự như Lục Giang Hàn cũng không nhẫn tâm tịch thu quyền lợi uống rượu giải sầu của hắn.
Mấy hôm nay liên tục đổ mưa, mặt đất ẩm ướt trơn trượt nhưng không khí lại rất thanh mát. Sau khi tạm biệt Lục Giang Hàn, Cố Dương không gọi xe về nhà luôn, mà một mình rảo bước băng qua từng vũng nước dọc con phố. Lang thang nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi những suy nghĩ lộn xộn hoàn toàn biến mất mới gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Thiên, nhờ anh hẹn mấy người bạn, cuối tuần cùng nhau đi nông gia nhạc ở thôn Vũ Thánh.
“Ngày kia à? Dự án của em làm xong rồi sao?” Đỗ Thiên Thiên hỏi.
“Chưa xong, nhưng đã hứa sẽ mời mọi người ăn cơm rồi mà”, Cố Dương ngồi trên ghế đá ven đường, “Dù sao cũng không thể ngày nào cũng tăng ca, hơn nữa em cũng muốn tiện đường mua ít hoa. Vậy chốt rồi nhé, tí nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh“.
...
Thôn Vũ Thánh là vùng trồng hoa nổi tiếng ở ngoại thành, Đỗ Thiên Thiên tưởng cậu định mua vài chậu cây cảnh về nhà trồng, ai ngờ cuối tuần đến nơi mới phát hiện, Cố Dương lấy việc tư làm việc công, trên danh nghĩa là mời bạn bè đi ăn thịt nướng, cuối cùng thịt còn chưa nướng chín, người đã chạy sang nhà kính trồng hoa, bàn với chủ vườn đặt mấy trăm thùng cỏ đại thảo (1).
“Hồng hồng tím tím, đang trang trí hội trường hôn lễ à?” Đỗ Thiên Thiên nói đùa.
“Nếu như anh cần kết hôn”, Cố Dương cất sổ tay vào túi quần, bình tĩnh nói, “Em sẽ không từ chối“.
Đỗ Thiên Thiên thành công bị đâm trọng thương, nước mắt bi thương.
Anh không cần, chó độc thân không có tư cách cần.
Cố Dương vừa cười vừa xoay đi: “Đi thôi, đi dạo quanh“.
Trong sân nhỏ của nhà nông, mấy người còn lại đang bận lật vỉ nướng, khói đen bốc cao mồ hôi đầy đầu, tinh thần và thể chất đều bị giày vò, cũng không hiểu sao mình lại chạy ra đây nướng thịt trong ngày nóng nhất năm. Khi Cố Dương vừa lên đại học, bởi vì hệ thống bị lỗi, xếp nhầm cậu vào tòa ký túc xá của ngành kinh tế, ở đây vừa là các đàn anh vừa là anh em tốt của cậu.
“Cậu dùng muối trút giận à?”, Lý Hào nhìn mà đau răng, “Còn ăn nổi không?”
Lương Hiểu thử một miếng, sượng trân: “Đm, không nổi, mặn vãi“.
Đám này thực sự không biết nấu ăn, hiện trường loạn cào cào, có người đề nghị gọi Cố Dương quay lại giúp, kết quả còn chưa nói xong đã bị những người khác phản đối ầm ầm. Mọi người nhao nhao bày tỏ, tay của Dương Dương nhà ta mà dùng để nướng thịt sao? Tay của Dương Dương nhà ta là để nhào nặn nghệ thuật chạm đến tâm hồn, đi tìm hiểu xem mỹ thiếu niên nhận được nụ hôn của thiên sứ là gì, đi tìm hiểu Chopin Monet Michelangelo ngay!
Quay về nướng mề gà của mi ngay!
...
Bầu trời nhuộm màu xanh nhạt, Cố Dương bước trên bờ ruộng, xuyên qua kẽ tay ngắm nhìn đám mây mỏng manh trắng tinh, ánh mặt trời rơi trên đuôi lông mày, vẽ lên một khung cảnh tuyệt đẹp. Đỗ Thiên Thiên đứng sau lưng cậu, nhớ lại bốn năm trước – cậu nhóc dính bug hệ thống kéo theo vali, đứng ở cửa nghi ngờ dò hỏi: “Đây là phòng 707 đúng không ạ? Hình như em ở phòng này.”
Ba thanh niên đang chơi game chấn động toàn thân, soạt một cái quay sang nhìn cậu.
Học đệ mới nhập học sạch sẽ như ánh mặt trời, dáng người cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi trắng tuyết tựa như hoàng tử tuyết trắng, cho dù chỉ đứng dưới ánh đèn chập chờn của hành lang cũng có thể tự thân mang theo hiệu ứng phim ảnh.
Cái kiểu mới hạ phàm.
Bling bling ấy.
Nguyên phòng ầm ầm đập bàn đứng dậy, lặng lẽ đá tất thối vào gầm giường rồi nhiệt liệt chào mừng cậu. Mà kể từ đó, Đỗ Thiên Thiên cảm khái, trong ký túc xá không chỉ tất thối mà rèm cửa cách vài hôm cũng tháo xuống giặt sạch, sàn nhà còn sạch hơn mặt bàn cách vách. Cũng nhờ chuyện ấy mà bọn họ nhận ra một sự thật, tuy rằng học đệ trông thì đơn thuần vô hại nhưng thực chất là một tên ác bá, hơn nữa còn là một tên ác bá mắc bệnh sạch sẽ. Vừa đến cuối tuần là cầm cây chổi lạnh lùng tàn ác bắt mọi người quét nhà lau sàn giặt tất, không sạch không cho ăn cơm, y chang đốc công trong xã hội cũ.
Mặt trời ló dạng sau đám mây đen mang lại cảm giác nóng rát trên làn da.
Đỗ Thiên Thiên nheo mắt, vừa định hỏi Cố Dương xem có muốn quay về không, lại lướt thấy phía bên kia cánh đồng hoa, một đoàn người đang sôi nổi chụp ảnh, đầy đủ từ người mẫu đến trang phục, có vẻ nổi tiếng.
Thôn Vũ Thanh hoa mọc khắp nơi, người người đổ xô đến đây chụp ảnh cưới và ảnh nghệ thuật, nhưng lần này thì hơi... đặc biệt. Mắt thấy Cố Dương đang đi sang phía đó, Đỗ Thiên Thiên hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng nhắn tin cho đám bên nông gia nhạc, yêu cầu chi viện, hôm nay không phải ngày hoàng đạo, chúng tôi đụng phải người của Thời trang Lăng Vân bên cánh đồng hoa.
Trên giá treo mấy chục bộ trang phục thu đông, là mẫu mới của mùa sau. Người được giao phụ trách giám sát quá trình quay chụp là người mới, một cô gái mới vào Thời trang Lăng Vân được mấy ngày, thấy Cố Dương cứ đứng nhìn nhiếp ảnh gia với người mẫu, bèn cười hì hì nói: “Anh đẹp trai, đây là bộ sưu tập mới Nightingale của chúng tôi, sắp ra mắt rồi, lúc đó có thể mua về tặng bạn gái nha“.
Hiện trường chụp ảnh vừa lãng mạn vừa mộng mơ, cánh đồng đại thảo trải dài tựa như khung cảnh trong truyện cổ tích, những bó cỏ khô, đàn organza và các ngôi sao rải rác đều do Cố Dương cố ý lựa chọn cho chủ đề của show thời trang thu đông “Luân hồi” năm nay – Không biết vì sao bản thiết kế sàn catwalk của mình lại vi diệu xuất hiện ở đây, xuất hiện tại hiện trường chụp ảnh quảng cáo sản phẩm mới của Nightingale.
“Anh đẹp trai...” Đối phương vẫy vẫy tay trước mắt cậu, “Cậu ổn chứ?”
“Tôi ổn”, Cố Dương hồi hồn, quay về sân nông gia nhạc.
Những người khác đang vội vã đi về phía này, tin nhắn của Đỗ Thiên Thiên không đầu không đuôi, vậy nên mọi người tưởng tượng có hơi quá, tưởng là chuẩn bị đánh nhau, để có khí thế, thậm chí còn không quên cầm theo vỉ nướng thịt, dự định điên cuồng chà sát lên mặt Dịch Minh! Đương nhiên trên thực tế thì chưa cần dùng đến, Cố Dương đi được nửa đường vừa kịp cản bọn họ, buồn bã nói: “Em không sao“.
“Không sao thì tốt”, Lý Hào thở phào, vừa vứt cây gậy đi vừa nháy mắt với những người khác, ôm vai Cố Dương quay về, “Đừng quan tâm đám cháu trai đó, đi, đi ăn thịt với anh đây“.
Cố Dương cười: “Ok“.
Mà trong suốt thời gian sau đó, Cố Dương cũng thật sự thể hiện rất tốt vẻ “không sao”, cùng Đỗ Thiên Thiên nướng xong bò cuộn nấm, ầm ĩ tranh ăn tranh uống, giống như thực sự không quan tâm đoàn người trên cánh đồng hoa, mãi đến mười giờ tối mới gọi lái xe thay đến ai về nhà nấy.
Trên đường mưa rơi lất phất.
Trưa hôm sau, Dương Nghị mệt mỏi trở về từ núi Phố Đông, còn chưa kịp uống hụm nước nào đã bị Cố Dương chặn ở phòng làm việc – trước đây Lục Giang Hàn đã nói, tất cả những chuyện liên quan đến show thời trang thu đông đều có thể đến hỏi vị phó tổng này.
“Sao thế?”, Dương Nghị đặt cốc nước xuống, “Mặt nghiêm túc vậy“.
“Cuối tuần em đến thôn Vũ Thanh đặt đại thảo thì gặp ekip bên Thời trang Lăng Vân”, Cố Dương dừng một chút, “Bọn họ đang chụp sản phẩm mùa mới của Nightingale, nhưng bối cảnh giống y hệt show thời trang của chúng ta ạ“. Buổi sáng đã hỏi mọi người, đồng nghiệp phòng marketing không biết chuyện này, kế hoạch bị lộ rất kỳ quái.
“À, chuyện này ấy hả”, Dương Nghị lúc này mới nhớ ra, “Sếp Lục đưa cho bọn họ đó“.
Cố Dương: “...”
Tại vì sao?!
“Chuyện này lỗi tôi, tôi quên mất”, Dương Nghị vỗ ngực, “Chẳng qua cũng không cần lo lắng đâu, sản phẩm mới của họ sẽ ra mắt muộn hơn show của chúng ta, bọn họ mới mang tiếng sao chép“.
Cố Dương vẫn đứng bất động.
“Gần đây phòng kinh doanh và bên Lăng Vân đang bàn chuyện Nightingale, chắc chú em biết chứ?”, Dương Nghị bảo trợ lý rót hai cốc cà phê mang vào, “Vừa khéo, phong cách show lần này của chúng ta và đồ thu đông bên đó rất hợp nhau, nhà thiết kế của họ xem xong thiết kế sân khấu thì rất thích, nên mới hỏi sếp Lục có thể mượn để đi chụp quảng cáo cho sản phẩm mới không“.
Lúc đó Lục Giang Hàn ném chuyện này cho Dương Nghị, bảo hắn đi hỏi ý của Cố Dương nhưng ngặt một nỗi gần đây Dương tổng thực sự quá bận, đội mưa bãi ngày ngày chạy đến núi Phố Sơn, lại bị mấy người bên Bách hóa Hâm Hâm lên giọng hách dịch bằng giọng địa phương, đầu đau như búa bổ, nên cũng quên luôn chuyện chụp ảnh này.
“Để tôi hỏi bên họ“. Dương Nghị mở loa ngoài.
Người phụ trách thương hiệu Nightangale thái độ rất tốt, vừa xin lỗi do thực tập sinh không liên hệ bàn bạc tử tế, vừa nói rằng quảng cáo đã chụp xong hết rồi, xưởng in cũng sắp bắt đầu in, hay là lần này cứ thế đã, cơ hội hợp tác sau này của hai bên còn nhiều, có thể trả ơn lần giúp đỡ này.
Dương Nghị dùng một tay che mic, nhìn Cố Dương.
Cố Dương gật đầu: “Không sao đâu Dương tổng, tôi chỉ hỏi thôi, nếu như Lục tổng và anh đã biết rõ chuyện thì tôi không có ý kiến gì“.
(*) Chương này ẻm “ghét” hai sếp, nói chuyện khách sáo hơn nên tôi đổi thành “họ + tổng” nhé, trong raw ẻm gọi là “ngài” luôn, nhưng mà đó giờ vẫn xưng với anh Lục là “ngài” nên tôi để như này cho rõ sự biến đổi nội tâm của ẻm =)))
Dương Nghị thở phào, nói với đầu kia mấy câu rồi tắt cuộc gọi. Cố Dương quay người rời khỏi phòng phó tổng, lại vừa khéo đụng phải Lục Giang Hàn.
“Ô, cậu cũng ở đây à”, Lục Giang Hàn nói, “Chưa ăn cơm đúng không, cùng ăn nhé?”
“Không cần ạ, cảm ơn Lục tổng, tôi có hẹn với người khác”, Cố Dương ôm tài liệu, vội vã lướt qua anh.
Lục Giang Hàn cũng không nhận ra thái độ của Cố Dương, vừa đi vào phòng liền hỏi: “Chuyện bên Bách hóa Hâm Hâm sao rồi?”
“Tiến độ rất kinh ngạc”, Dương Nghị dựa người ra sau, “Trước đây chỉ cần giải quyết vấn đề thương hiệu, bây giờ thì đỉnh luôn, không biết đối phương tìm ở đâu ra một đoàn các dì trung niên, tự nhận mình là nhân viên cũ của bách hóa, vừa khóc vừa gào đòi chúng ta giải quyết tìm việc làm sau khi bị sa thải“.
Lục Giang Hàn và hắn nhìn nhau.
“Hết cách rồi”, Dương Nghị thở dài, “Cả đống người muốn chia miếng bách Hoàn Đông, chỉ hận không thể giao phó nửa đời sau cho chúng ta“.
“Đến trưa lại mở họp đi”, đầu Lục Giang Hàn rất đau, “Gọi Lý Vân, một giờ rưỡi đến phòng tôi“.
Mọi người còn chưa ăn trưa, trợ lý xuống tầng đặt mấy lồng há cảo và đồ ăn kèm, bảo là tiệm mới mở, buôn bán rất tốt, còn thấy Cố Dương cũng đang ăn ở đó.
“Chỉ gọi một lồng bánh bao và một bát cháo, tôi dùng thẻ công ty thanh toán giúp cậu ấy rồi”, Trợ lý vừa dọn bàn vừa nói, “Cậu nhóc dạo này suốt ngày tăng ca cùng đám Vu Đại Vệ, cũng mệt mỏi lắm“.
“Cậu ấy đi một mình sao?” Bàn tay đang cầm đũa của Lục Giang Hàn khựng lại, “Cố Dương á?”
“Dạ, chỉ có một mình”, trợ lý không hiểu ý của anh, “Giờ này thì mấy cô cậu trong phòng marketing đều ăn cơm xong cả rồi“.
Lục Giang Hàn: “...”
“Cậu phê bình Cố Dương à?” Lục Giang Hàn hỏi.
Người vừa bước vào – Dương Nghị - ù ù cạc cạc: “Tôi mắng cậu ấy làm gì?”, nói xong còn rất chua chát, “Gần đây hiệu quả công việc của cậu ấy còn cao hơn tôi“.
Vậy nên, Lục Giang Hàn, giữa lịch trình bận rộn của mình, hiếm khi tự hỏi mất vài giây, vì sao Cố Dương thà đi ăn cháo ăn bánh bao, cũng không muốn ăn cơm của sếp tổng – dù sao anh luôn cho rằng, đây có thể tính là phúc lợi công việc, rất được săn đón kiểu đấy.