Sáng ngày hôm sau chuông báo thức đã đánh thức tôi dậy, cả đêm tôi trằn trọc khó ngủ mãi đến tận ba giờ sáng có mệt quá nên mới thiếp đi. Cả người tôi mệt mỏi rã rời, tôi ngồi dậy nhìn ra tấm rèm cửa màu xanh nhạt đang đóng lại che đi những tia sáng mặt trời của ngày mới.
Tôi chạy lại kéo rèm ra để ánh sáng chiếu vào phòng, quay lưng lại ánh sáng đang soi rọi chiếc đàn dương cầm đang đặt giữa phòng ngủ của tôi. Tôi bần thần một lúc đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa sau đó là giọng của Tuấn Anh truyền vào: "Ê con sâu lười, dậy chưa thế? Nhanh xuống nhà ăn sáng còn đi học."
"Em xuống liền đây." nói xong tôi dùng một tấm vải trắng để ở góc tủ phủ kín chiếc đàn sau đó vệ sinh cá nhân đi xuống nhà ăn sáng.
Vừa xuống đến chân cầu thang tôi đã thấy một bàn đầy thức ăn, tiếp đó mẹ tôi đi ra từ nhà bếp theo sau là Tuấn Anh đang bê trên tay đĩa trứng ốp la. Hắn nhìn thấy tôi, trêu trọc: "Mãi mới lết được mông xuống khỏi giường hả? Vất vả quá dù sao trông em cũng nặng như vậy mà."
Tôi xù lông: "Anh bảo ai béo đấy?" ổng nhún vai: "Nói ai người đó tự nhột." tôi bực mình cướp luôn đĩa bánh của Tuấn Anh ăn ngấu nghiến. Ổng chỉ thở dài ngao ngán, tôi cảm thấy rất thành tựu bèn đắc ý khoanh chân lên ghế ngồi ăn như đúng rồi.
Sau khi xong bữa tôi và Tuấn Anh cùng nhau đi bộ đến trường, nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-va-hang-xom-toi-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2711653/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.