Trở về những ngày tháng học tập gian khổ như mọi khi, sáng sớm ra cơn buồn ngủ vẫn chưa rời khỏi người của tôi.
Tôi bước đi chậm chạm như đang lết trên sàn vậy, Tuấn Anh thì ngược lại, trông có vẻ phấn khởi ra mặt. Mẹ tôi ra tiễn chúng tôi tiện thể kêu trưa nay chúng tôi ăn cơm ở trường vì chú Tuấn không về và mẹ tôi thì có hẹn đi ăn với mấy bà bạn của mình.
Tuấn Anh: "Con biết rồi mẹ, mẹ cứ đi chơi đi, tụi con đi học đây."
Mẹ tôi: "Ừ đi đường cẩn thận nhé, để ý em gái con, Thư, đi thẳng người lên giờ nào rồi vẫn còn lờ đờ?"
Tôi uể oải: "Con biết rồi...con đi học đây, chào mẹ."
Lết từng bước ra khỏi nhà, Lâm Phúc đã đứng đợi ở thang máy, cả hai như mọi khi không thiện ý mà xì với nhau một tiếng, không thiếu một cái liếc xéo.
Nhưng mà đó không phải việc của tôi cho nên tôi vừa đứng vừa ngủ gật. Thang máy lên đến nơi liền tinh một tiếng, tôi giật mình bừng tỉnh, vừa ngước lên nhìn thấy thang máy bên cạnh đang dừng ở tầng chín, thang máy trước mặt chúng tôi cũng đã mở ra.
Thấy tôi vẫn còn thẫn thờ trong khi hai tên kia đã vào thang máy, Tuấn Anh liền đi ra xách tôi vào trong. Chiều cao không cân xứng nên hắn xách cặp tôi lên liền xách luôn cả người tôi treo lủng lẳng.
Lâm Phúc hỏi Tuấn Anh: "Con bé làm sao đấy? Sáng ra đã gà gật rồi."
Tuấn Anh: "Chịu, ai mà biết, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-va-hang-xom-toi-la-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2711615/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.