*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở Cố gia 2 ngày, mẹ nàng vẫn không về nhà, sốt ruột Nghi Thường về nhà mình thì phát hiện đồ đạc cá nhân của mẹ đã sớm được dọn đi tất cả. Trên bàn chỉ để lại vỏn vẹn 1 phong thư " Nghi Thường, mẹ yêu con, nhưng mẹ xin lỗi. Về sau con hãy cố gắn chăm sóc bản thân" kèm theo đó là một tờ chi phiếu với khoản tiền khá lớn.
Nghi Thường biết mẹ mình đã sớm có tính toán, nhưng ko nghĩ nhanh như vậy. Dù sao nàng chỉ mới thi đại học, mà mẹ nàng đã.... Hic!!!
Lắng nghe giọng Cố Hoàn ở ngoài phòng khách phân phó người làm chuẩn bị những món ăn mà nàng thích, Nghi Thường xót xa chẳng biết tương lai bản thân sẽ sống ntn?!! Đây là Cố gia, chẳng phải nhà nàng, mà nhà nàng thì sau khi mẹ nàng ko từ mà biệt cũng sớm ko còn là mái ấm gia đình nửa rồi. Dù biết rõ mẹ muốn để mình tự lập, nhưng mà cái cảm giác ngay cả gặp nhau nói đôi lời còn ko được thì so với bị vứt bỏ chắng khác là bao!!
Cố Hoàn quay đầu lại, thấy bộ dáng Nghi Thường thẫn thờ,hắn bèn đem nàng ôm vào lòng đi lên phòng ngủ. Chẳng bận tâm ánh mắt dõi theo của mấy người làm trong nhà, ở bên tai nàng thấp giọng:
" Còn đau sao?"
Ngày hôm qua rốt cuộc là không bỏ được lại lăn lộn cùng nàng, buổi sáng lại nhịn không được làm thêm lần nửa...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-truc-ma-qua-hung-han/858366/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.