Dịch Đường Đường Dịch Kiêu về đến ký túc xá vừa đúng10 giờ. Căn cứ thi hành lệnh giới nghiêm, nhân viên không được phép di chuyển ra bên ngoài, chỉ còn một giờ là sẽ cắt điện cúp nước, mọi người không có thời gian tiếp tục hàn huyên, nhanh chóng về phòng rửa mặt. Dịch Đường Đường rửa mặt xong, đem sự nghiệp rửa ráy Đậu Tương ném cho Dịch Kiêu, còn mình ngồi ở mép giường thử tổ hợp tấm thẻ. Trác Nghiên nói cô cứ từ từ làm, nhưng việc này xác thật là gấp không chờ được. Liên tục lấy được hai thẻ trắng, Dịch Đường Đường không cố gắng nữa, đem tấm thẻ ném trở về không gian, thở ngắn than dài mà nằm lên chiếc giường nhỏ.
Mới nằm xuống được ba bốn phút, cổ chân cô đang đặt ở mép giường bỗng nhiên cảm thấy ướŧ áŧ, theo sau đó là một mảng nóng bỏng mềm mại ẩm ướt. Lông tơ Dịch Đường Đường dựng lên, cô giãy giụa đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy Đậu Tương thân thể ướt dầm dề đứng ở mép giường liếm cổ chân cô. Nhìn thấy cô đứng dậy, Đậu Tương hưng phấn mà phe phẩy cái đuôi như một cây gậy gỗ nhỏ, thật giống một tiểu ngốc tử. (Tiểu ngốc tử: đứa trẻ ngốc) "Không được liếm chị, muốn liếm liền đi liếm ca ca đi!" Dịch Đường Đường chống lại cái mũi ướŧ áŧ của nó lại lần nữa thò tới, làm nó dời đi mục tiêu. Đậu Tương không muốn, né tránh lòng bàn tay Dịch Đường Đường, ngẩng đầu lên được một tấc lại muốn tiến một thước mà liếm má cô, đầu lưỡi còn chưa để sát vào, đã bị một chiếc khăn lớn bịt đầu lại.
Dịch Kiêu bình tĩnh từ phía sau nó đi tới, thanh âm mang theo uy hiếp: "Lại đây lau lông!" Đậu Tương có tật giật mình đứng lên, nhanh chóng rụt đầu lưỡi về, ngoan ngoãn ngậm chiếc khăn lớn đi để lên cái đệm mềm của nó, để Dịch Kiêu tùy ý nhào nặn. Nó trong lúc này không dám lại nhìn Dịch Đường Đường, ở trước mặt Dịch Kiêu cụp mi rũ mắt thấp thỏm, hoàn toàn đối lập với bộ dáng không biết xấu hổ vừa rồi. Dịch Đường Đường xem bộ dạng túng quẫn của nó, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cởi giày đi đến trên giường. Bộ lông ướt của Đậu Tương vừa mới lau khô, ánh đèn vàng chợt lóe lên rồi tắt ngúm, đã tới 11 giờ. Dịch Đường Đường ngáp một cái nói ngủ ngon với Dịch Kiêu, mệt rã rời mà nhét mình vào trong chăn, nhắm đôi mắt đã muốn díp lại. Cô vốn dĩ cho rằng mình có thể vừa gối đầu liền ngủ ngay, kết quả đêm càng kéo dài, mọi giác quan ngược lại càng thêm rõ ràng.
Dịch Đường Đường ở trên giường nhỏ trở mình, tấm lót chiếu bên dưới bởi vì động tác của cô mà phát ra động tĩnh rất nhỏ, cô nuốt nước miếng, dời mắt nhìn về Dịch Kiêu ở phía đối diện. Anh vẫn như cũ nằm thẳng, tiếng hít thở nhẹ đến không nghe thấy, Dịch Đường Đường cũng không biết anh đến tột cùng có ngủ hay chưa. Có kinh nghiệm vài lần lúc trước, Dịch Đường Đường vốn không định đi quấy rầy Dịch Kiêu, cố tình trong phòng có con chó không biết điều chút nào, cô bên này còn chưa ngủ, bên kia Đậu Tương cư nhiên thoải mái mà ngáy khò khò. Từng tiếng ngáy yếu ớt nối tiếp nhau, âm thanh như phát ra từ trong cổ họng, lại có vẻ là từ xoang mũi vang ra tới. Tất cả các giác quan của Dịch Đường Đường đều tập trung vào tiếng ngáy ấy, tâm tình càng ngày càng cáu kỉnh, cuối cùng, Dịch Đường Đường không biết chính mình như thế nào liền chui vào trong chăn của Dịch Kiêu...... Dịch Kiêu vẫn luôn nghe bên cạnh lăn qua lộn lại, không động tĩnh, chờ đến một lúc, bên người đột nhiên cảm nhận được một thân thể nhỏ lạnh mát. "Đường Đường!" Giọng Dịch Kiêu mạnh mẽ, trong âm thanh mang theo áp lực cực lớn. Bề mặt giường đơn vốn dĩ không rộng, sau khi Dịch Đường Đường nằm vào đây hai người cơ hồ là thân thể dán vào nhau, không hề có khe hở, hơn nữa áo sơ mi mỏng mùa hè, anh có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng thân thể của cô. Hô hấp của anh trở nên nặng nhọc, nếu không phải liều mạng kiềm chế, anh không biết mình có thể làm ra chuyện gì. Lúc Dịch Kiêu phát ra tiếng,trong nháy mắt trên mặt Dịch Đường Đường trở nên nóng rát, thân thể cuộn lại như con tép nhỏ, giữa hai người vốn dĩ không có khoảng cách, cô như vậy vừa động, đầu gối nâng lên giống như đụng phải đồ vật không thể miêu tả. Lập tức, Dịch Kiêu rên một tiếng. "Ca ca......" Dịch Đường Đường âm thanh run run mà gọi anh một tiếng, cảm nhận được hơi thở của anh đang phun sát trên mặt mình, toàn thân cứng còng mà không dám nhúc nhích. Qua hơn nửa ngày, tiếng hít thở của Dịch Kiêu mới bình phục lại. (Qua hơn nửa ngày: cách nói quá của Trung Quốc) "Trở về giường của em đi." Dịch Kiêu giọng điệu thực trầm. Dịch Đường Đường vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác mà co lại ở bên người anh, sợ mình lại động sẽ đụng phải cái gì. Dịch Kiêu nương theo ánh trăng mơ hồ nhìn thấy cô như con thỏ trắng nhỏ đáng thương, nặng nề mà thở dài một hơi, rốt cuộc không nhịn được cơn nóng bỏng trong người, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô. .................. Sau một trận hôn sâu, Dịch Kiêu thấy Dịch Đường Đường hít thở thật khó khăn thì khẽ cười một tiếng, thả lỏng cô ra một chút, sau đó lại lưu luyến nhìn chằm chằm, nhìn đến khi sắc mặt cô đỏ lên, lúc này mới dời đi. Cảm giác đè nén muốn cơ hồ phá tan mạch máu, Dịch Kiêu xoay người xuống giường, đem góc chăn tỉ mỉ nhét lại cho gọn gàng, sau đó mới hướng đến nhà vệ sinh. Dịch Đường Đường từng ngụm từng ngụm hít thở, sau khi hơi thở vững vàng mới vùi đầu chặt vào trong chăn. Dịch Đường Đường nép mình trong chăn, trong đầu suy nghĩ miên man. Trong chốc lát nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi của hai người, nhất thời lại nghĩ đến cảnh kế tiếp còn không có hoàn thành, sau đó lại nghĩ, ca ca hiện tại đang làm gì? Tưởng tượng đến vấn đề này, Dịch Đường Đường đầu óc giống như TV bị chạm mạch, hình ảnh bị nhòe đi. Cô che đầu lại, cưỡng chế chính mình không cần tiếp tục suy nghĩ nữa! Dịch Đường Đường nhắm chặt mắt muốn ngủ, nhưng tâm trí hỗn loạn, hơn nửa ngày cũng ngủ không được. Không biết thời gian qua bao lâu, Dịch Kiêu trở về giường. Anh ngồi ở mép giường, lấy tay cô từ trong chăn bông ra đặt vào lòng bàn tay mình, lẳng lặng nhìn. "Đường Đường sao không ngủ được?" Giọng Dịch Kiêu khàn khàn, giọng điệu chậm rãi, lại làm trái tim Dịch Đường Đường đang ở trong chăn run rẩy lên. "Ngủ không được." Cô cắn góc chăn, thanh âm ủy khuất lại mang theo chút giận dỗi. Dịch Kiêu thở dài một tiếng, buông tay cô, xốc góc chăn đang che đầu cô lên. Chăn bông bị anh dễ dàng kéo ra, Dịch Đường Đường cắn môi, vẻ mặt phồng lên nhìn anh, bắt đầu cáo trạng người xấu: "Ca, anh không thể mỗi lần liền như vậy......" Cô đều không thở nổi. Dịch Kiêu quả thực bị cô làm tức cười, anh duỗi tay sờ mái tóc rối sau đầu cô, nở nụ cười bất đắc dĩ, hỏi lại: "Không phải nói em không cần tùy tiện trêu chọc anh sao?" Dịch Đường Đường mặc kệ có lý hay không há mồm chính là phản bác: "Em nào có?" Dịch Kiêu không nói thêm gì, chỉ cúi đầu bảo cô nhìn cái giường cô đang nằm. Dịch Đường Đường cắn môi: "Được rồi, coi như là em lần này không đúng, nhưng anh không thể mỗi lần đều bá đạo như vậy, bệnh của em còn chưa hết đâu!" Cô trái lại làm anh nghẹn tới sặc. Dịch Đường Đường vốn dĩ nghĩ lần này Dịch Kiêu sẽ thỏa hiệp, lại không ngờ anh lại nắm chặt tay cô, nhỏ giọng nói: "Anh nhịn không được." Trái tim Dịch Đường Đường chợt nhảy lên. Một cổ máu nóng từ lòng bàn chân dồn thẳng lên đầu, cô ngượng ngùng quay đầu đi, cũng không nghĩ rút tay về, lại bị anh nắm lấy thật chặt. "Em muốn đi ngủ." Cô cố ý nói giọng mơ hồ. Dịch Kiêu lại dùng đầu ngón tay khiêu khích gãi gãi lòng bàn tay cô một chút, chọc đến thân thể cô run lên, mới hỏi: "Đường Đường muốn đêm nay ngủ cùng anh sao?" Dịch Đường Đường cực 囧, lúc này mới nhớ đến chính mình chiếm đoạt giường Dịch Kiêu. ( 囧: là một chữ Hán, nghĩa đen là "cửa sổ có hoa văn". Kể từ năm 2008, nó đã trở thành một hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi để thể hiện sự bối rối và u ám, vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã – theo Wikipedia. Trong đoạn này có nghĩa là bối rối) Dịch Đường Đường trong đầu giao chiến giữa trời với đất cả nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn môi, xốc chăn lên ngồi dậy, đối diện trực tiếp với Dịch Kiêu, đường hoàng nói: "Anh ngủ đi, em trở về!" Nhìn bộ dạng tràn đầy năng lượng của cô, ánh mắt Dịch Kiêu đen lại, cổ họng lăn lộn một chút, nhịn xuống xúc động muốn đè cô xuống lại lần nữa. Dịch Đường Đường phảng phất thấy phía sau có sói đói đuổi theo, nhanh chân trở về giường mình, chờ cô chui vào trong chăn lạnh, lúc này mới cảm thấy an toàn, nhẹ nhàng thở ra. Bên kia Đậu Tương không có động tĩnh, trong phòng lại lần nữa an tĩnh. Dịch Đường Đường lại ở trên giường lăn lộn nửa ngày, kết quả vẫn không chút buồn ngủ nào, cô bực bội mà hừ nhẹ, nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh, nghĩ đến đêm nay có khả lẽ cô sẽ làm bạn với mất ngủ. Dịch Kiêu nghe tiếng hít thở hỗn loạn của cô, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng là nhịn không được ra tiếng dò hỏi: "Đường Đường nghĩ cái gì vậy?" Hơn nửa đêm không ngủ, lại đi trêu chọc anh...... Dịch Đường Đường cũng không biết đáy lòng Dịch Kiêu có tâm tư, nghe âm thanh Dịch Kiêu khôi phục tự nhiên, trong lòng cô vui vẻ, quay người lại, mặt đối mặt với Dịch Kiêu ở giường bên kia. "Ca, anh cảm thấy Lâm Thanh Hành cùng cha anh ta Lâm Chính Huy thế nào?" Âm thanh cô phập phồng, dò hỏi. Dịch Kiêu không tiếp lời cô, lại hỏi: "Đường Đường muốn nói cái gì?" Nhiệt tình của Dịch Đường Đường bị một câu của Dịch Kiêu quét hơn phân nửa, thu lại hứng thú ít ỏi mà xoay người đi, mơ hồ nhìn vào hư không, chậm rãi mở miệng: "Không biết vì sao, nhưng em không thích ông ta." Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Chính Huy, rõ ràng ông cho người ta cảm giác đứng đắn lại thân cận, nhưng nội tâm cô lại sinh ra mâu thuẫn vô cùng, thậm chí là...... yếu ớt sợ hãi. Dịch Kiêu khẽ nhíu mày, màn đêm che khuất cảm xúc ở đáy mắt. Qua một hồi lâu, anh nói: "Đường Đường, chờ em thân thể tốt lên, chúng ta liền rời đi nơi này, được không?" Sau khi Dịch Đường Đường nói hết tâm tư trong lòng với người khác, gánh nặng trong lòng vơi bớt, lúc này cô đã là nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ nghe được Dịch Kiêu nói, lập tức đáp lại: "Được nha, đến lúc đó chúng ta có thể đi căn cứ Trì Vực tìm Trác Nghiên, cô ấy lợi hại như vậy, chúng ta ba người có thể tạo thành một phân đội nhỏ mạnh nhất......" Dịch Kiêu nằm nghiêng nhìn cô chậm rãi khép lại con ngươi, khẽ cười: "Được." *** Ngày thứ hai tiểu đội Thanh Vũ đi làm nhiệm vụ, Dịch Đường Đường vì ngủ nhiều thêm chút nữa, bữa sáng cô ăn trên đường đi. Nhiệm vụ lần này không giống với từng tiểu đội đơn độc đi ra ngoài như lúc trước, bởi vì muốn tạo ra thêm một thành phố mới, nhiệm vụ là quan trọng hơn nhiều, ngoại trừ tiểu đội Thanh Vũ, còn có một trong bốn đội ngũ lớn nhất, tiểu đội Lam Nạm. Một đám hơn hai mươi người được phái đến, một đám người đứng ở một chỗ tạo thành một điểm đen nghịt. Mấy người Dịch Đường Đường chỉ tới sớm năm phút, cơ hồ mọi người đã tới, cô cắn miếng bánh mì nướng phết hành lá, nhìn thoáng qua đám người, lại ngoài ý muốn không nhìn thấy Lâm Thanh Hành thường xuyên có mặt xem náo nhiệt. "Lâm đại thiếu gia bị thủ lĩnh kéo về nhà huấn luyện riêng lẻ rồi, sáng nay có nhắn tin nói anh ta sẽ không đến!" Lý Thụy Phong cười nói, khóe môi treo lên nụ cười giễu cợt. Dịch Đường Đường gật đầu đã rõ, phản xạ có điều kiện mà đi xem Tô Oản. Đối phương lại là vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn ít khi nói cười, không biết là đã tiêu hóa tin tức này, hay là thật sự đối Lâm Thanh Hành không hề có cảm giác. Mỗi đội ngũ hai chiếc xe, bốn chiếc ô tô trước sau theo thứ tự chạy ra cổng lớn căn cứ. Dịch Đường Đường đứng dậy nhìn cửa căn cứ cách bọn họ càng ngày càng xa, trầm ngâm. Hai lần trước đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ đều gặp chuyện ngoài ý muốn, không biết lúc này đây, còn sẽ xuất hiện cái gì...... --- Dịch Kiêu: Hừ, buổi tối không ngủ được, đều đến trêu chọc anh ╭(╯^╰)╮ trêu chọc quá nhiều mà lại không thể ăn, thật nóng lòng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]