"Đường đến công viên sao mà xa xôi quá...
Tỉnh dậy và thấy xung quang mình là một màu trắng xoá, cả cơ thể thì bị băng bó đến mức không cử động được.
- Đây là đâu?
- Đây là bệnh viện, chị đừng cử động mạnh không thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy ạ.
Tôi ngơ ngác nhìn sang người vừa nói chuyện với mình, đó là một cô y tá với vẻ mặt đáng yêu.
- Tại sao tôi lại ở đây?
- Chị gặp tai nạn, thật may là cấp cứu kịp thời.
Tôi bàng hoàng nhớ lại mọi chuyện.
Đúng rồi, hôm ấy tôi và anh trai của mình có hẹn nhau đi công viên nhưng chiếc xe đã mất lái và lao thẳng vào một chiếc xe khác đang đi ngược chiều.
- Tôi ở đây mấy ngày rồi?
Cô y tá mở quyển sổ trên tay ra nhìn một lúc.
- Tính từ hôm đó thì chị đã ở đây được ba ngày rồi ạ.
Tôi cuống cuồng hết cả lên rồi ngồi bật dậy rút cây kim truyền đang cắm trên tay ra.
- Chị đừng kích động! Vết thương vừa khâu sẽ rách mất!
- Anh trai...anh trai tôi đâu?!
- Anh ấy đã mất trên đường đi cấp cứu rồi ạ, chị mau nằm xuống đi.
..."
- Em đừng có nói linh tinh!! Mới sáng sớm thôi đấy nhé!!
Bị Nguỵ Tà quát bất ngờ nên tôi giật mình, điều đó cũng tương đương với việc cái vô lăng bị liệng sang làn đường bên kia đến cả mét.
- Thôi thôi dừng lại để em lái cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-thanh-ban-trai/2434143/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.