Tròn 3 tháng kể từ ngày xuất viện. Cuộc sống gia đình có hơi vất vả và bận rộn vì phải chăm sóc 2 đứa trẻ nhưng đổi lại trong nhà lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt.
Tối hôm nay sau khi ăn xong, một nhà 4 người đi dạo ngoài vườn. Như thường lệ, Duật Tôn mang bảo bối nhỏ cho bảo mẫu giữ. Còn Duật Bảo thì để hắn chăm sóc.
Sẽ dành khoảng thời gian này để Sanh Tiêu nghỉ ngơi. Đến lúc Duật Tôn quay về phòng đã gần 11 giờ đêm.
Sanh Tiêu nằm trên giường nghe tiếng động liền mở mắt:
“Bảo Bảo bây giờ mới chịu ngủ sao?”
Duật Tôn gật đầu, hắn vươn vai xoay cổ.
“Ừ! Không biết thằng bé lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy?”
Sanh Tiêu cười cười:
“Chứ không phải do anh có tuổi sao?”
Duật Tôn ngồi xuống giường, hắn mở chăn ra chui vào trong. Cái đầu hắn dụi dụi vào người cô:
“Hôm nay em còn công kích tuổi tác à? Phí công anh giữ con cho em!”
Sanh Tiêu bẹo má hắn:
“Con của em cũng là con của anh.”
Duật Tôn đẩy tay cô ra, hắn trưng ra vẻ mặt giận dỗi:
“Cứ không phải con anh mà em nhất quyết bắt con gọi tên khốn họ Trương là ba ư?”
“Anh thù dai quá rồi đó. Không nói với anh!”
Sanh Tiêu không thèm dỗ hắn. Bây giờ mắt cô muốn híp lại luôn rồi. Khuya như vậy hắn còn không đi ngủ mà còn ghen lung tung.
Rất nhanh, Sanh Tiêu chìm vào giấc mộng.
Đến nửa đêm, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550152/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.