Hắn thật sự muốn ly hôn với Sanh Tiêu sao?
Nhìn nụ cười dễ thương vậy mà hắn đã làm bé con tổn thương vậy sao?
Duật Tôn ngồi xuống ôm Duật Bảo vào lòng. Sống mũi hắn cay cay, lần đầu tiên dịu dàng nói:
“Ba hứa sau này sẽ chăm sóc tốt cho con. Sẽ không để con rời khỏi nơi này.”
Nhìn Duật Tôn nhập tâm như vậy, Sanh Tiêu vẫn sẽ tiếp tục diễn với hắn. Đợi đến ngày nào đó, trái tim băng giá của hắn sẽ biết 2 chữ “đau lòng” viết như thế nào!
Cô ở bên ngoài nói vọng vào cắt ngang màn kịch đó:
“Được rồi! Duật Tôn mau về phòng của mình đi!”
Duật Tôn bị đuổi khỏi phòng. Hắn vào bên trong phòng đối diện. Sau khi tiếp nhận loạt thông tin xa lạ vào đầu, hắn ngồi thẫn thờ trên giường, đến cửa còn không thèm đóng.
Nửa đêm Sanh Tiêu đói bụng, định xuống phòng bếp tìm chút gì ăn, lúc đi ngang qua phòng Duật Tôn, cô bị hắn gọi vào:
“Tiêu Tiêu!”
Cô đứng khoanh tay trước cửa lười biếng đáp:
“Có việc gì?”
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, mơ hồ cô nhìn thấy gương mặt anh tú trở nên u ám.
Hắn nói giọng mũi nghe có phần tự trách:
“Có lẽ tôi kết hôn với em đã khiến em chịu thiệt thòi. Trong phòng của chúng ta thậm chí còn không có lấy một tấm hình cưới.”
Nếu không mất trí, người như hắn có nói được câu này không?
Sanh Tiêu thờ ơ:
“Duật Tôn, anh đang tự trách sao? Nếu không còn việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550130/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.