“Thả ra đồ ác ma!”, Duật Bảo hét lên, bé con cựa quậy đòi hắn thả xuống.
“Gọi ba đi rồi thả!”
“Không gọi!”
Duật Tôn dùng thân hình to lớn của mình ép Duật Bảo xuống tấm thảm lớn bằng lông cừu đặt giữa phòng khách. Hắn bắt đầu chọc lét.
“Haha…”
Duật Bảo cười đến đỏ mặt. Duật Tôn cũng cười theo.
Những năm qua luôn giữ vẻ lạnh lùng, trưởng thành trước tuổi. Đây là lần đầu Duật Bảo thoải mái thể hiện như vậy.
Sanh Tiêu nhớ có lần Duật Bảo chơi ở khu vui chơi, bị bạn khác xô té. Đập đầu vào vách tường. Tiếng va đập phát ra rất lớn làm cậu bé chảy nhiều máu.
Khi Sanh Tiêu nhìn thấy vết thương của Duật Bảo, cô ôm chầm lấy cậu bé. Cô không kiềm được nước mắt, lệ tuôn như mưa.
“Gọi cấp cứu…”
Duật Bảo mếu máo, mắt ửng đỏ sắp khóc nhưng cậu bé nhịn đau. Tay cậu run rẩy vuốt tóc Sanh Tiêu:
“Tiêu Tiêu, Bảo Bảo không sao! Đừng khóc!”
Sanh Tiêu ngẩng đầu, rõ ràng là cậu bé rất sợ, rất đau nhưng tại sao bé con lại nói như vậy?
“Duật Bảo, con đau thì cứ khóc đi!”
“Tiêu Tiêu, làm đàn ông không được khóc. Khóc rồi không thể bảo vệ được cho Tiêu Tiêu.”
Cô không tin bé con của cô chỉ mới 5 tuổi mà nói ra câu nói đó.
Là cô không tốt, không bảo vệ được Duật Bảo. Cô là người mẹ tồi vì không cho Bảo Bảo một mái nhà trọn vẹn.
“Bảo Bảo, mẹ xin lỗi!”
Duật Bảo mà cô thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550124/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.