Duật Tôn lần đầu làm ba nên hắn rất sợ. Chỉ còn cách gọi cho Sanh Tiêu. Sanh Tiêu nhào đến nắm chặt vai hắn:
“Rốt cuộc, anh làm gì Bảo Bảo. Bác sĩ nói sao? Anh nhanh trả lời đi!”
Sanh Tiêu vừa khóc vừa hỏi. Hắn cố tỏ ra thờ ơ:
“Viêm ruột thừa. Đang tiến hành mổ!”
Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay ôm mặt. Đôi vai gầy run rẩy. Vừa rồi chẳng phải còn kiên cường cho hắn xem sao? Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Nhìn người đàn ông bên cạnh xoa vai an ủi Sanh Tiêu. Hắn lại nhìn tay mình. Hình như trước giờ hắn không biết an ủi người khác. Lúc này, bác sĩ ra hỏi:
“Người nhà của Duật Bảo.”
Sanh Tiêu gấp gáp chạy đến: “Tôi là mẹ”
“Tôi là ba.”
Không ngờ cả hắn và Trương Minh đều đồng thanh.
“Bệnh nhi cần truyền máu…”
Còn chưa nói hết hai người lại tiếp tục đồng thanh:
“Tôi là ba, nhóm máu phù hợp.”
Không thể nào! Chỉ có cha con ruột thịt mới có thể nhưng hắn không ngờ rằng trùng hợp là Trương Minh có cùng nhóm máu với Duật Bảo.
“Trước đây đều là do tôi truyền!”, Trương Minh nói với y tá.
“Nhưng…”
Trương Minh đi theo y tá. Còn Sanh Tiêu chặn Duật Tôn lại. Cô đẩy hắn ra:
“Duật Tôn, không cần anh! Đừng nghĩ chỉ có một mình anh là phù hợp. Anh mau cút ra đi!”
“Sanh Tiêu, đó là con tôi!”, hắn kiên quyết.
Giờ phút sinh tử hắn còn cố chấp. Sanh Tiêu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550122/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.