Sanh Tiêu đã từng bị câu nói của Duật Tôn ám ảnh hằng đêm.
“Sau này, vĩnh viễn không được lấy ai có biết không?”
Đúng vậy, sau này vĩnh viễn không có thể lấy ai mới đúng.
Sau cơn ác mộng, Sanh Tiêu bật dậy trong nước mắt.
Duật Tôn hắn là đàn ông, có thể lấy vợ nhưng phụ nữ như cô sao có thể? Chẳng phải xã hội thường mang nhiều định kiến với phụ nữ chưa chồng mà có con hay sao?
Hắn được quyền kết hôn cô thì không thể. Sao lại có chuyện bất công đến thế?
Những năm qua, cô đã khổ sở thế nào hắn có biết không?
Lúc cô trằn trọc cả đêm vừa ôm con vừa học thêm chuyên ngành, hắn có biết không? Hay là hắn đang ôm ấp phụ nữ mà say giấc nồng?
Những đêm khuya, cô một mình ôm con đến bệnh viện, ở thành phố xa lạ không có người thân. Hắn biết cô sợ hãi thế nào không? Chẳng phải hắn cùng nữ nhân khác vui vẻ ôm ấp?
Mỗi lần nghĩ đến Sanh Tiêu chỉ có hận. Hận không thể đem hắn dìm xuống địa ngục chịu mọi đọa đày.
Nhưng trời cao thường bất công theo một cách nào đó.
Hắn, hiện tại, cao cao tại thượng đứng trước mặt cô. 6 năm không gặp, dường như ông trời chẳng lấy đi thứ gì của hắn mà ngược lại còn mang vẻ mị hoặc chúng sinh đặt lên người hắn.
Duật Bảo đứng bên cạnh hắn, giống như cùng một khuôn mà đúc ra vậy. Sanh Tiêu nghĩ mình hoa mắt nhưng người ngoài lại nhìn thấy bọn họ đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550120/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.