Quản gia đứng ở cửa biệt thự nhìn ra. Trước khi đi bà tặng cho cô một chiếc vòng tay và một ít tiền tích lũy được.
Mặc dù Trương Huyền hứa sẽ sắp xếp từ cái ăn, cái mặc, công việc đến chỗ ở nhưng làm con gái một thân một mình ở nước ngoài sao quản gia yên tâm được.
Vì bà biết Trương Huyền đã dưỡng Sanh Tiêu thành người một yếu đuối và phụ thuộc. Nhịn không được, quản gia đánh liều hỏi Trương Huyền:
“Phu nhân hay là người cho tôi đi theo tiểu thư. Tôi sợ…Một mình sinh con khó khăn lắm!”
Trương Huyền đặt mạnh tách trà đang uống dỡ xuống bàn. Tiếng canh cánh làm người nghe chói tay.
“Quản gia hình như bà quên rằng nhiệm vụ chính của bà là chăm sóc cho tôi?”
“Nhưng…”
Trương Huyền đập tay xuống bàn.
“Im miệng. Tôi ném cho nó một số tiền. Tiền đó nó ăn cả đời không hết. Còn muốn cái gì nữa? Bà ở không đi hầm nhân sâm mang lên cho Tôn nó tẩm bổ. Sớm ngày cho tôi bế cháu nội. Nhanh!”
Quản gia cúi đầu miễn cưỡng:
“Dạ thưa phu nhân.”
Trương Huyền cầm quạt phẩy phẩy vài cái thì điện thoại reo.
Người hầu ở bên cạnh ấn nghe rồi đưa cho bà.
“Phu nhân!”
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Dạ rồi thưa phu nhân.”
Ngoài mặt, Trương Huyền muốn Sanh Tiêu mang ơn của bà ta nên mới bày ra trò bắt cô đổi họ và hứa cho cô sinh con ra. Nhưng mà muốn mang thai cháu của Duật gia thì phải đủ tư cách mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550117/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.