Duật Tôn muốn đến ngay trước mặt Triệu Vỹ Hạ để ôm cô ấy nhưng hắn không vội. Dù sao Triệu Vỹ Hạ giờ đây là người của hắn.
Hắn đến công ty xử lý một số công việc. Trong lúc rảnh rỗi hắn vô tình lướt điện thoại, nhìn thấy Vỹ Hạ đăng dòng trạng thái trên mạng xã hội.
Hắn không chần chừ gọi cho Sanh Tiêu.
Chưa đầy một hồi chuông, Sanh Tiêu nghe máy. Vẫn tưởng hắn sẽ xin lỗi về chuyện tối hôm qua nhưng không ngờ hắn ra lệnh.
“Sanh Tiêu, giúp tôi một việc!”
“Hở?”
“Cô mua xong rồi đến nhanh lên. 5 giờ tôi phải đi. Tôi không có thời gian chờ cô. Đến trễ tự nghĩ đến hậu quả!”
Hắn nói xong cúp máy nhàn nhã ngồi tựa ghế, bàn tay 5 ngón gõ nhịp xuống bàn không theo tiết tấu, kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn thậm chí còn chưa hỏi cô có đồng ý hay không. Quan tâm cô ư? Không phải chuyện của hắn!
“Sanh Tiêu, cô xứng sao?”
Trong lòng hắn, Vỹ Hạ luôn bướng bỉnh, có chủ kiến. Xứng đáng được công nhận, được yêu thương.
Còn Sanh Tiêu ư? Chỉ có thể để hắn tùy tiện sai bảo, một Sanh Tiêu nghe lời đến phát chán.
Nghe tiếng “tút” dài vọng ra từ điện thoại, Sanh Tiêu hụt hẫng cúp máy. Cô thu dọn những món đồ quan trọng bỏ vào balo rồi rời đi. Rất may thứ mà Duật Tôn muốn mua rất gần công ty cô. Đi bộ chừng vài trăm mét là đến.
Sanh Tiêu đẩy cửa vào một tiệm hoa nhỏ.
Trước đây, Sanh Tiêu có ghé đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550114/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.