Tắm xong, Duật Tôn quấn khăn bước ra. Chiếc khăn chỉ quấn ngang thắt lưng làm lộ ra cơ bụng 6 múi săn chắc. Mái tóc rũ do nước, từng giọt nước chễm chệ rơi xuống khiến người đàn ông trở nên hấp dẫn hơn.
Vài phút trước hắn còn đích thân đá Sanh Tiêu ra khỏi phòng. Vậy mà bây giờ cô đang ở trước mặt hắn?
"Cút"
Dĩ nhiên sợ bà Huyền trách mắng nên Sanh Tiêu mới quay lại. Không ngờ vào đúng lúc hắn vừa tắm ra.
"Xin lỗi. Do mẹ bảo em phải chăm sóc anh!"
Duật Tôn cau có:
“Suốt ngày mẹ bảo? Làm người không có chính kiến sao?”
Cô cũng muốn nhưng cô là đứa con nuôi do một tay mẹ giáo dưỡng. Có muốn cũng không được.
“Mẹ bảo phải nghe lời mẹ.”
“Mẹ bảo cô đi chết, cô đi không? Cô còn ở đây tôi bảo mẹ đuổi cô. Xem tới lúc đó còn nghe lời được không?”
Sanh Tiêu thấy ánh mắt giận dữ của hắn, cô biết mình đã chọc giận hắn. Cô buồn bã cúi đầu, giọng nói nhỏ run run truyền bên tai Duật Tôn:
"Xin lỗi!"
Hắn nghe xong tiện thể vươn tay ném cái gói về phía cô.
"Ngoài câu mẹ bảo và cúi đầu xin lỗi. Người như cô còn biết cái gì nữa hả?"
Sanh Tiêu biết chứ nhưng cô chỉ là một đứa con nuôi. Ngoài nghe lời ra, cô còn có thể làm gì để trả ơn Trương Huyền cơ chứ?
Ngay cả chính bản thân cô cũng biết, nếu làm trái ý. Cô sẽ mất tất cả.
Sự bất lực khiến cô trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550080/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.