Trên chiếc xe đen tuyền hàng chục tỷ, người đàn ông bước xuống. Dáng người rất cao, phong thái ngút trời. Từng ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều xuyên qua kẽ tóc người đàn ông. Chân mày đậm, ngũ quan như tạc. Đôi mắt phượng khẽ chớp, ngón tay thon dài chỉnh lại áo khoác vest, bước thẳng vào nhà.
Trong phút chốc, Sanh Tiêu bị choáng ngợp trước vẻ tiêu sái của người đàn ông. Chỉ đến khi hắn ta gần tiến vào phòng khách, cô mới hoàn hồn chạy theo. Sanh Tiêu quỳ xuống cởi giày, thay một bộ dép lông cừu đắt tiền cho hắn.
Hắn không nhìn cô mà nhìn về phía Trương Huyền. Âm trầm ấm cất tiếng gọi:
"Mẹ!"
Trương Huyền ngồi ở sofa, bà thấy con trai liền bước đến ôm hắn:
“Chào mừng con về nhà!”
Duật Tôn không trả lời. Hắn không nhanh không chậm ngồi xuống, thoải mái dựa vào sofa. Hắn ngắm nhìn căn nhà đã lâu không về.
Căn nhà hầu như không có gì thay đổi. Chỉ là mẹ hắn tóc bạc nhiều lên trong thấy.
Sanh Tiêu vào bếp, sau đó bưng ra một tách trà ấm. Cô quỳ ở bên cạnh, thổi nhẹ vào tách trà. Sau khi nhiệt độ của tách trà là thích hợp, Sanh Tiêu mới đưa cho Duật Tôn.
“Anh trai uống trà.”
Duật Tôn nhận tách trà. Hắn liếc mắt nhìn Sanh Tiêu một lượt.
Cô chẳng phải là em gái nuôi của hắn?
Sao lại mặc quần áo của người hầu?
Không cần hỏi đã có câu trả lời. Giọng nói chăm biếm nhìn về phía mẹ mình:
“Bao năm thói quen của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nuoi-lanh-lung-cuong-yeu/3550079/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.