Tạ Liễu Liễu kề vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Hạc Lâm mặc áo T shirt thoải mái đứng thẳng ở cửa.
Anh cao lớn, ống kính cửa chỉ có thể phản chiếu được bờ vai vững vàng và độ cong của chiếc cằm lưu loát, không thấy rõ được toàn diện.
Vốn dĩ Tạ Liễu Liễu không muốn để ý tới, giả bộ mình không có ở đây. Nhưng tiếng chuông ngoài cửa vẫn kiên nhẫn vang lên.
Một tiếng rồi một tiếng. Cô không còn cách nào, đành phải mở cửa.
Vóc người thon dài của Hạc Lâm đột nhiên xuất hiện trước mặt, che khuất ngọn đèn vàng lờ mờ chiếu trên hành lang.
Tạ Liễu Liễu ngẩng đầu lên nhìn anh, còn chưa kịp nói chuyện, anh đã không mời mà tới rảo bước tiến vào cửa, quét mắt nhìn phòng bếp một vòng, hỏi: “Cậu ăn cơm tối với gì vậy?”
Tạ Liễu Liễu: “...”
Không cần phải nói Tạ Liễu Liễu cũng biết rõ, chắc chắn là khi cha mẹ đi đã đến nhờ người nhà Hạc Lâm, nhờ họ buổi tối “thu nhận” cô một bữa cơm. Nếu không thì Hạc Lâm không thể nào biết tối nay cô không có cơm ăn.
Nhưng lúc này Tạ Liễu Liễu không muốn nhận sự giúp đỡ của Hạc Lâm lắm. Dối lòng nói: “Tớ không có đói bụng, trong nhà còn dư lại chút canh xương…”
Cô nói xong, Hạc Lâm khẽ nghiêng đầu, ấn đường nhíu lại, hỏi: “Cậu có đang đun gì trong bếp không?”
Nhờ anh nhắc nhở, Tạ Liễu Liễu mới nhớ mình còn đang hâm nóng canh xương ở trong nồi, còn chưa tắt lửa.
Cô đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nho/1986546/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.