Quay trở về lâu đài, Khan không lập tức trở về thư phòng hoặc ở lại sảnh để ăn mừng thắng lợi trong cuộc dọn dẹp ma thú lần này. Nhưng Khan vẫn không quên cho phép binh đoàn được nghỉ ngơi và ăn mừng ba ngày ba đêm.
Còn về phần Tinh linh nhỏ bị thương, Khan không ngó ngàng đến lần nào. Dẫu sao Aloin cũng đã bảo là cô bé đó không gặp nguy hiểm về tính mạng. Thế nên Khan chỉ sai người điều y sĩ đến xem xét rồi chẳng để ý nữa.
Trước tiếng hoan hô vang dội của toán lính, Khan và những người thân cận của mình đi thẳng xuống tầng hầm trữ đá đông. Flossie là người có biểu cảm và lo lắng nhất bọn. Ngay cả cặp sinh đôi trong nhỏ con còn thích thú ra mặt. Tuy rằng Khan không có ý định cho cặp sinh đôi đi theo mình, nhưng có vẻ hai đứa nó không muốn rời khỏi Khan vào lúc này.
"Ngươi về rồi!!" Eihan đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Khan, đôi mắt cẩm thạch ánh lên màu xanh trong vắt.
"Đừng xuất hiện bất thình lình thế chứ." Khan giật mình khựng lại một bước. May mắn là Kahan không thoắt ẩn thoắt hiện như thế.
"Eihan quý phái đã cứu sống nhóc Elijel rồi nhé!"
"Không phải Elijel mà là Elijah, nhưng người ngươi cứu là Carter cơ mà?" Ibrahim tò mò muốn vươn tay ra chạm vào Eihan, thế nhưng ngón tay ông chỉ có thể chọt xuyên thấu qua cơ thể nó. À không, nó không có cơ thể, nó chỉ là một linh hồn. Giống như ông chỉ là một Vong Linh, linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/3503488/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.