Khan giao việc đi lấy vàng cho Carter và gã sói (tạm thời gọi là vậy),còn hắn thì vẫn ở tòa lâu đài sắp xếp một số công văn cũng như trả lời thư của các quý tộc lân cận gửi đến bày tỏ lòng thương tiếc cho sự ra đi của cha hắn. Khi hắn giải quyết xong tất cả, trời cũng đã về đêm.
Ngồi làm việc tù tì khiến các khớp rên rỉ than thở, Khan vươn vai xoay hông thư giãn cơ thể một chút rồi về phòng ngủ của mình.
Khan nghĩ đến số vàng mình sắp có được. Theo như gã sói đã mô tả, thì gã có rất nhiều vàng. Số vàng này rơi vào tay gã là do mấy năm trước một toán cướp đã giấu vàng trong hang sói của gã khi gã đi săn. Sau đó nội bộ toán cướp dường như xảy ra tranh chấp, chúng quần nhau lưỡng bại câu thương. Lúc gã sói trở về hang thì có vẻ chẳng cần tốn sức đã xử gọn được đám còn lại. Đống vàng đó khó mà mang ra khỏi hang, cho nên gã sói cứ để mặc số tài sản kếch xù mình không thể xài ở trong ổ của mình, lâu lâu thấy chán thì lôi ra mài răng.
Bây giờ thì hắn được hời.
Tuy có vàng trong tay thì sẽ thoát khỏi cảnh phá sản và nghèo khổ trong tương lai cũng như trở về vị trí Bá tước giàu có xứng chức, nhưng Khan không định vì thế mà bỏ ý định làm ăn kiếm tiền của mình. Tiền phải sinh ra tiền thì mới đúng với ý nghĩa tồn tại của nó chứ.
Dù sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2520887/chuong-10.html