Tuy Khan đã dặn dò Ibrahim rằng ông ta không cần phải xuất hiện trong bộ dạng ngứa mắt kia, nhưng hắn không ngờ ông ta sẽ biến hóa thành một người đàn ông độ tuổi trung niên với tướng mạo phong trần lãng tử.
Khan trầm ngâm ngắm nghía kỹ lưỡng nhan sắc có tính sát thương cao với đàn bà phụ nữ của người đàn ông đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt mình.
"Đây là chân dung thật của ông à?"
"Tôi nghĩ vậy. Nếu ngài không thích dáng vẻ này thì tôi sẽ đổi ạ."
"Không có gì..." Khan lảng đi. Hắn có cảm giác nếu mình mà bảo ông ta làm thế thì chắc chắn ông ta sẽ đắc ý lắm cho xem.
Song, không đợi Ibrahim nói gì thì bên ngoài có người gõ cửa, rồi một giọng nói lễ độ phải phép vang lên vọng qua lớp gỗ dày.
"Là tôi Carter, thưa cậu chủ."
Khan rất tự nhiên sai bảo nhân sự không lương có mặt tại phòng.
"Ibrahim, mở cửa."
Kể cả ông ta thật sự là Chúa Quỷ đi nữa, nếu đã có tay chân miễn phí thì Khan không ngại sử dụng. Hắn chỉ cần tránh đụng vào điểm mấu chốt của đối phương là được. Huống chi Ibrahim là một kẻ khôn ngoan, hắn nghĩ mình cũng nên thăm dò giới hạn có thể chịu đựng của ông ta.
Trong khi đó, Carter đứng ở bên ngoài cứ tưởng phía sau cánh cửa chính là người hầu mình đã cắt đặt sẵn ở bên cậu chủ trước khi rời đi. Không ngờ rằng người mở cửa là một gương mặt xa lạ hoàn toàn, không có trong trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2520884/chuong-11.html