Eulalia trở về phòng sau khi xử lý tầng phòng bị đám khách nhân loại phá hoại một trận. Hiển nhiên cô ta khá cảm thấy rất phiền hà khi phòng trọ của mình bị hư hại, cho dù là khách trọ đồng ý đền bù đi chăng nữa thì cũng mất thời gian sửa chữa. Tương ứng với việc sẽ có nhiều người hơn xuất hiện ở đây. Trong khi đó, Eulalia tạm thời không muốn nhân số trong quán trọ này tăng lên.
Nếu không phải cô sợ lôi kéo sự nghi ngờ thì cô đã đóng cửa quán từ lâu.
"Genia, chị đã dặn em không được ra khỏi phòng rồi mà."
Eulalia khóa chốt cửa lại rồi quay về phía sau. Eugenia đang ngồi bên cửa sổ đóng kín, khuôn mặt tái xanh vô vô hồn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Cô tiến lại gần em mình, ôm lấy em gái song sinh vào lòng. Tay nhẹ nhàng vỗ về sau đầu của em.
"Đừng đi đâu cả. Ở bên cạnh chị thôi, được không? Chị nhất định sẽ hoàn thành nó mà."
Mặc kệ cho giọng nói của Eulalia có tha thiết đến nhường nào, gương mặt của Eugenia vẫn vô cảm, hai mắt trống rỗng tưởng chừng nhìn đang nhìn ra bên ngoài kì thực đang hướng về phía vô định u ám. Trông Eugenia không hề có sức sống nào cả.
"Kế hoạch vẫn đang tiến triển khá thuận lợi. Gã Thành chủ đã hoàn toàn tin tưởng vào thành quả của chị rồi, chẳng mấy chốc nữa chúng ta..." Eulalia khựng lại, rồi cô cúi đầu. Đặt lên tóc em sự yêu thương dịu dàng. "Chị sẽ không giận em nữa đâu, chị hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2520846/chuong-29.html