Khan tỉnh dậy trong cơn ám ảnh về ánh mắt vô cảm đính trên gương mặt trẻ con của An. Cả người hắn lạnh toát như vừa lọt xuống hầm băng, và thủ phạm đẩy hắn xuống chính là kẻ có bề ngoài giống An.
Kẻ đó là ai? Tại sao cứ mang dáng dấp của An? Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn? Nếu kẻ đó muốn hắn chết quách đi cho xong thì tại sao trước kia lại chui vào tiềm thức của hắn mà đưa ra nhiều gợi ý về cốt truyện? Những câu hỏi liên tiếp đan cài, móc nối vào nhau nhưng chẳng có lấy một đáp án chính xác.
Thế giới này là do An tạo ra. Vậy kẻ đó có liên quan gì đến An không? Nếu có liên quan tới An thì có tốt cho con bé không, hay là có hại? Bấy giờ, Khan không quan tâm kẻ hứng chịu mũi dùi là mình. Bởi vì hơn cả nỗi sợ bản thân sẽ mất mạng, hắn sợ rằng em gái mình sẽ có bề gì.
Tốt nhất là kẻ đó nên đừng dính dáng gì tới An và làm hại nhỏ. Nếu không thì...
"Có là thần linh tao thì tao cũng không tha cho mày." Khan lầm bầm trong miệng một câu báng bổ. Dù sao thì ngoài hắn ra cũng chẳng có ai nghe thấy.
Ngồi trên giường một lúc cho bình tâm sau đó hắn rời giường, qua khe cửa sổ hắn có thể trời đã về đêm. Xem ra hắn đã ngủ một giấc dài. Khan kéo dây chuông và cho gọi người lấy nước ấm cho mình tắm rửa. Sống ở thời này thì cũng lắm thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2520844/chuong-30.html