Mặt trời luôn là kẻ thù của Elijah từ lúc sinh ra. Một kẻ thù cậu vĩnh viễn không thể đánh bại được. Sự tồn tại của mặt trời khiến cậu trở nên bất hạnh, cô độc và tuyệt vọng. Cậu cứ nghĩ, rồi mình sẽ chết sớm thôi. Và mặt trời sẽ giết chết mình, hoặc là chính mình tự giết lấy bản thân để được giải thoát.
"Chỉ những kẻ không hiểu về cái chết mới nghĩ đến cái chết dễ dàng như thế."
Carter đã từng hét vào mặt cậu, thậm chí là đấm cho cậu ăn một cái tát đầy phẫn nộ khi biết cậu quyết định tuyệt thực để chết.
Đúng là, Elijah không hiểu gì về cái chết. Cậu chỉ biết chết là hết, là được giải thoát khỏi ngõ cụt của chính mình. Cậu không biết rằng khi mình chết cũng sẽ có người đau lòng, và cũng sẽ có nhiều tiếc nuối.
Carter là người đau lòng.
Còn cậu là người tiếc nuối.
Tiếc nuối vì chọn cái chết để bỏ chạy.
Chết khi chưa đấu tranh.
Chết khi chưa tiến bước.
Chết khi chưa... trở thành người khổng lồ.
Elijah tự thân biết rằng mình là người thông minh, nhưng sự tự ti về lời nguyền rủa trên cơ thể từ khi sinh ra khiến cậu khép mình, nghi ngờ về năng lực của bản thân. Cậu sợ rằng mình không xứng đáng.
Cậu như một tấm vải bị dệt hỏng, không ai muốn sử dụng.
Thế mà cậu chủ đã tin tưởng cậu, ngài còn cho rằng cậu có thể trở thành người khổng lồ.
Ngoài anh Carter ra, cậu chưa từng nhận được sự tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2517019/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.