Dưới sự khiếp sợ của Sheena cùng những ánh nhìn chòng chọc đang hướng về mình, Leighton không ngần ngừ uốn gối hạ mình, hắn quỳ xuống. Xương bánh chè nghiến phải vụn đá cứng rơi vãi trên mặt sàn, nhưng mặt mày hắn không hề tỏ vẻ gì. Hình như hắn đang cầu xin tha thứ cho sự dại dột của mình, và hắn ta có nói gì đó như là mình sẽ chấp nhận mọi hình phạt.
Mọi câu từ cứ lọt vào tai này rồi ra tai kia, ý thức Khan rời rạc trong khoảnh khắc đó nên chẳng nghe rõ được câu nào. Và rồi, tiếng lật sách quen thuộc vang vọng bên tai, dẫu cho tâm trí của hắn hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề nghĩ ngợi điều gì đến cốt truyện và tình tiết.
Thời gian tựa hồ chậm chạp trôi đi, tâm tưởng như rơi vào tiềm thức ẩn sâu. Khan lần nữa gặp lại nó.
Căn phòng quen thuộc, vị trí ngồi của hắn cũng quen thuộc, mọi thứ đều quen thuộc. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh của ký ức phản chiếu. Mọi thứ không thật. Kể cả An - là nó - cũng không thật.
- Làm lạnh cái đầu lại chút đi.
Nó vẫn ngồi ở bàn học, tay hí hoáy viết cái gì đó trên cuốn sổ, không hề nhìn về phía này. Khan cũng chẳng để tâm, ngược lại, hắn đưa mắt nhìn cái giường mình đang ngồi. Ga giường màu trắng, nệm màu xám.
- Vừa rồi tâm trí của anh suýt nữa là...
- Bệnh tim có chuyện ho ra máu không?
Nó im bặt, lời trên cửa miệng bị cắt ngang bởi câu hỏi bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2517017/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.