Saul không tin.
Tuy rằng nét mặt của Khan vô cùng thành khẩn, ánh mắt cũng không có vẻ gì là đang gạt gẫm người khác. Nhưng bằng trực giác của mình, Saul vẫn cảm thấy lời nói đầy chân thành vừa rồi của Khan không hề thật. Nó bọc ngoài lớp kẹo ngọt tình cảm, giấu lớp nhân đắng nghét bên trong đại diện cho sự dối trá.
Nhưng Saul không cảm thấy nguy hiểm. Lời nói dối của Khan không gây hại cho cậu, cũng chẳng đưa cậu vào cái bẫy nào cả.
Cậu đã sống một đời, tuy rằng không dài nhưng mọi cung bậc cậu đã trải qua đủ phong phú để cậu nhận ra ngần ấy điều không tưởng.
Saul chẳng có ý định vạch trần lời nói dối ấy của Khan, hay là chất vấn hắn ta tại sao lại lừa mình bằng những lời đường mật kia. Đó là một chuyện thừa thãi.
Nhiều người nghĩ rằng - mà có lẽ cậu cũng đã từng nghĩ như thế - đôi mắt đen thẳm vô hồn của Khan là kết quả của cuộc đời trác táng bởi lối sống sa đọa. Nhưng chắc hẳn sự thật là vì Khan hoàn toàn trống rỗng thế thôi.
Khan vốn dĩ không phải là một người tình cảm. Kể cả lúc cha còn sống, Khan cũng không hề thân thiết với cha hay là đối xử với ông ấy như một người cha thực thụ. Khan đối đãi với mọi thứ xung quanh, từ con người đến con vật, từ sự việc đến sự vật, đều ở trạng thái mô phỏng, bắt chước từng chút một tính cách và hành động của những người xung quanh.
Có thể Khan thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trai-nhan-vat-chinh/2516958/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.